Hơn nữa, còn một hoặc nhiều lí do khác, ngoài việc ngại đến nơi mới mà dường đã cũ trong tiềm thức. Bởi em biết hy sinh từ trước anh rất lâu. Còn với những dòng này, với sự kiên quyết bỏ học và một sự dối trá có hệ thống.
Tôi như một con thú bị bầy đàn xua đuổi vì không ăn thịt. Tôi thì cất lại trong đầu. Bạn lại muốn lưu lại.
Nhưng phải chăng là những nỗ lực tìm kiếm đáng trân trọng? Có nhiều thời điểm mà thay vì chỉ trách những người đưa ra định nghĩa ngu dốt hoặc lừa bịp, chúng ta thử mắng loài người (biết đâu có cả chúng ta) đồng lõa và biến chúng thành định kiến. Cô giúp việc bảo mẹ anh dặn vào bác, bác phải vào viện. Nghĩa là phải chấp nhận cả những sự đê tiện.
Chả quan tâm đến gì ngoài những cái thùng rác. Trực giác giúp tôi luôn biết phải làm gì, chỉ không ai biết điều đó mà thôi. Lúc sau, anh họ dậy chuẩn bị đi làm, mở tủ bảo có cái quần bò anh mặc rộng chú mặc thử xem.
Tôi trân trọng nó nhưng không biết nó có gào những câu như Chém chết mẹ nó đi hay Cho chết mẹ mày đi khi phải bon chen (với những con người chứ không phải với những con chữ như tôi) giữa dòng đời đầy dã man này không. Tự mình biết riêng mình thực sự có loanh quanh luẩn quẩn không. Việc nhớ được giấc mơ là một sự tiến bộ về lí trí và trí nhớ.
Vừa trải qua một giấc mơ, bạn thấy khá mệt mỏi vì chúng chẳng dịu êm chút nào. Mẹ thì không chịu thả bạn ra để nắng làm tan chảy chúng. Thận trọng bỏ bớt dần những lo lắng quá mơ hồ cũng làm đầu óc nhẹ thêm chút nữa.
Nhưng chúng đã bị đời sống dán vào những vỏ bọc lạnh. Dù chỉ nhả ra từng tí, từng tí một cho một người nhiều thụ động. Bạn có thể nhập vào lửa mà xuyên qua chứ.
Chúng tạo thành ba điểm thẳng hàng trên một đường thẳng. Rồi bác ta sẽ quát: Thằng kia! Mày rình mò gì thế? Muốn gô cổ lại không? Phắn!. Nên quả thực thế giới của bạn có nhiều cái ngu và đầy bệnh.
Lúc đó bạn cho mình quyền cởi trói cho dòng chữ ấy tung tăng trong óc. Lưu ý: Hắn không chắc là tôi. Rồi tôi đổ nước vào đống tro tàn.
Bởi vì, tôi hiểu đây là cái nghề mà sự hy sinh là rất cao cả: Vì nước quên thân, vì dân quên mình. Mãi rồi bạn mới nghĩ ra phải bịt tai lại và quả nhiên là nó dứt. Thuật lại nguyên văn lời anh bác sỹ nọ cho bác.