Nhưng các chú, các chú tôi đang tiếp xúc, các chú đã hy sinh vì dân bao giờ chưa? Tôi nhìn người tinh lắm. Từ đó, những lối mòn suy nghĩ và hành động dần hình thành. Những con người cải tạo đời sống không xuất hiện đủ để ta thấy yên lòng, vì thế mà ta cứ phải là ta một cách bất đắc dĩ.
Ví dụ như viết hay là sáng tạo, gõ nó ra là công việc đời sống bình thường, trong lúc gõ lại nghĩ ra cái mới, gõ luôn, lại là sáng tạo, không ai gõ hộ được. Lúc đó bạn đang dọn khăn trải bàn. Hình như có người yêu rồi nhưng mọi người cứ đùa đùa gán ghép.
- Rất tiếc là không thể, thưa ông. Khi đã hay thì chắc chắn nó sẽ cho ai đó và vì cái gì đó. Và dĩ nhiên, nó cần thuộc ít nhiều quyền sở hữu của họ.
Ba năm… Ba năm thì không tính được. Khi hắn thấy hắn không thể vượt qua hoặc không có ham muốn vượt qua. Đơn giản là để sống.
Rồi xuyên suốt thời thơ ấu, tôi chuyển nhà ba bốn bận. Thế là chúng ta tha hồ lo đối phó với miếng cơm manh áo, tha hồ lo đối phó, dập tắt khao khát của nhau. Hoặc là ngu xuẩn phá tung hết.
Từ ấy, tôi không bao giờ muốn có lại cảm giác sững sờ và buồn nôn đó). Hãy để họ nói Những điều không sáng tạo. Và rồi họ thả xe tôi ra.
Không còn là độc quyền của đường Nguyễn Du và một vài đường khác. Hơi tiêng tiếc không tập từ mấy tháng trước. Lúc thì một vài tháng mới đến một lần.
Ông yên tâm, việc này không hề phạm pháp. Mắt và đầu đau đã thành nhàm. Và bi kịch đó là bài học vỡ lòng cho kẻ viết nhiều hơn mức để chơi.
Hoặc là tôi ích kỷ, tôi bất hiếu, tôi bất cần thì những điều đó lay chuyển được tôi ư? Nếu tôi là kẻ (mà theo tôi là) chẳng ra gì như thế thì rốt cục, những sợi dây liên kết giữa họ và tôi hay giữa chúng ta không phải là tình người. Em sẽ suy tư về đời mình từ đời nó. Và ánh mắt họ chĩa vào ta lúc ta không để ý, để phân loại người.
Đây là sự ganh đua pha trộn giữa vô thức và ý thức về năng lực và đức hy sinh với những tấm gương truyền dòng máu cho mình. Rốt cuộc, khi bớt ngu dốt thì chúng ta sẽ thoải mái hơn với nhau. Thứ mà tôi hay bẻ bai.