Sự thật và những khái niệm luôn bị đánh tráo và lạc hậu. Chẳng gì thì thời trẻ bác đã từng hỏi cung bao tội phạm, thuần phục bao kẻ du đãng, tiếng thơm còn phảng phất đến giờ. Trong màng nước mắt, tôi nhìn sâu hoắm vào trang sách, nhìn đóng đinh vào những con chữ đen sì và thấy tất cả nhão ra.
Một bữa cơm tối, bố mẹ cãi nhau, bố đập tan mâm cơm. Bạn thừa sức chứng minh dù không thiếu những vị kỷ, đố kị, hèn nhát… không thể không có trong con người thì bạn vẫn là một người sống cao thượng (không đồng nghĩa với đầy yêu thương) và khiêm tốn. Dù không có nhiều thời gian, ta phải nghĩ đi nghĩ lại, viết đi viết lại khá nhiều chỗ chứ không như mi đọc vèo một phát cho xong mà chẳng nghĩ gì đâu.
Nhưng hiềm là dồn nén, kiềm chế cảm xúc thì phải giải tỏa để cân bằng. Chỉ muốn chửi thẳng vào mặt những kẻ ruồng bỏ cái bản năng người của mình một cách hèn nhát. Mà đời người thì có mấy đâu.
cũng như không biết trong chính ý nghĩ này cũng âm ỉ một phiên tòa Và ở trong những bộ mặt khác nhau, con người không nắm được những bộ mặt còn lại. Bạn thấy mình chạy đua chỉ thua mỗi con chó bécgiê nhà mình.
Thi thoảng chúng bay rợp trời. Sức khỏe phải tự mình giữ. Cho đến giờ phút này, trên thế gian này, tôi vẫn là một kẻ hèn.
Hoặc: Môn này không phải học. Các anh chị đi thi đại học bác cũng đi xem bói, vừa rồi, lại nhờ cháu đèo cô đi mua hàng mã về đốt giải tà cho chị… Còn nếu quá ít người đủ tài để nhận ra phải thiện và thực hiện được nó; và nếu tôi (cũng như những người đồng tình với tôi) nỗ lực mãi mà khả năng có hạn, không đủ sức lay chuyển họ; thì sự cô đơn mãi mãi của thiên tài vẫn còn tạm thời là một định lý chưa thể lật đổ.
Độ này, bố hay nhường. Cô ta không ngước lên, liếc qua, lát sau mới cầm lên. Quả tôi có đi chơi với cậu ta thật.
Có lẽ sẽ rất lâu nữa hoặc không bao giờ tôi mới khóc lại được như thế. Còn lại, mọi thứ khá dễ hiểu nếu thực sự muốn hiểu. Bạn từng lấy viết làm phương tiện, làm một thứ bầu bạn qua ngày.
Nhưng bạn luôn có cảm giác mình chẳng phải là nghệ sỹ. Và vì thế, họ yên tâm với sự từng trải cũng như lười cập nhật tri thức của mình. Dần dà thì bạn cũng dung hoà được một phần.
Tôi đang làm cái việc đỡ cho các nhà nghiên cứu mình về sau. Và tiếp tục viết những chữ BÀI LÀM. Mở tủ ra, thay quần áo.