Xuống nhà, ông nội vừa sang. Tôi sẽ kể nhưng đã 9h kém 10, sắp đến giờ học 3 tiết sau. Nhưng ông cụ thì vẫn muốn sống.
Nhưng đôi khi, với một bộ óc được rèn luyện tính hoài nghi và biện chứng, dần dà bạn phân vân trong giấc mơ của mình: Đây là mơ hay thực. Khi mà bạn bắt buộc cần những đối xử dịu dàng dành cho một con bệnh thì họ lại thường dùng phương pháp nhà binh. Chính sự hiện sinh của nó (chứ chả nhẽ là thượng đế) tạo ra cái xã hội phải có đạo đức và đủ thứ hầm bà lằng mà chúng ta đang có.
Nhưng bạn biết, sẽ có tiếng chuông điện thoại, tiếng chuông cửa. Đó là những ý nghĩ từng diễn ra và không chắc sẽ thôi diễn ra. Em quên mình là một thiếu phụ mà cứ ngỡ mình như một thiếu nữ bị bố mẹ cấm đoán không cho gặp người yêu.
Bởi vì, hắn có thể bỏ qua đạo đức, sự thật khách quan, để điều khiển suy nghĩ theo cách mà hắn muốn, có thể làm chủ nội tại nếu thực sự lựa chọn cách sống hoàn toàn làm chủ thế giới. Bác sỹ dặn phải đi ngủ trước giờ này 2 tiếng. Thôi, năm nghìn đi ạ.
Đó là một niềm an ủi. Đó cũng là một thứ trói buộc. Rằng cha mẹ nào mà chẳng thương con nhưng có những giai đoạn, hầu hết tình yêu thương của các bậc cha mẹ đều không được trí tuệ làm cho lan tỏa.
Là dông dài, là ngắn ngủi. Tôi đi chơi, ai sẽ lo cho những người còn lại, ai sẽ quán xuyến việc nhà, ai sẽ đêm đêm lo tắt quạt, đắp chăn cho cháu tôi, ai sẽ nấu ăn sáng cho nó, ai sẽ bóp chân đau cho nó, ai sẽ nhắc nhở nó học hành và giữ cho nó khỏi lông bông. Bố bao giờ cũng thế, trong những món vật chất, bố luôn chọn phần dở nhất.
Tôi vẫn ngồi không động tĩnh như gỗ đá. Một pho tượng im lìm. Không biết thì khó trách.
Trước đó, nó có làm một cái hoạt động gì đó ở trường. Cũng vì sợ điều đó mà tôi muốn bình dân là một cái mặt bằng được nâng cấp hơn. Và chỉ có viết với một tấm lòng nhân ái thì anh mới có được tình yêu thương lớn của độc giả.
Nhưng không hiểu sao, vẫn chưa có được trạng thái thoải mái và hăng say. Hót nhiều cũng không hay lắm. Sợ vì cảm giác có thể đánh mất rất dễ dàng.
Suy nghĩ đứt quãng, bạn lên tầng chuẩn bị đưa chị út về nhà cùng bác gái và anh họ. Sẽ mệt và bức bối khi muốn giữ mình lành mạnh trong môi trường bên cạnh những đồng đội có vẻ tử tế, cũng có không ít những thằng đồng lứa hoặc lớn hơn chỉ biết ăn, tập, chửi bậy, chơi bẩn và cưa gái. Mẹ, tôi và một người quen.