Và trong ba tháng hè và ba tháng thu, ông ở xa biệt, không lai vãng gần miền Springfield. Phải, Eugénie cũng có thể kêu Trời như Job "Ghét của nào, Trời trao của đó". Cho nên ba tuần sau, tôi lại thăm ông, sẵn nụ cười trên môi.
Tôi tự hỏi: - Lần đó, ta đã lỡ lầm chỗ nào? - Đã hành động khéo chỗ nào? Có thể khéo hơn được không? Ra làm sao? - Sự lôi thôi đó cho ta bài học gì? Có khi tự xét như vậy, tôi thấy đau khổ lắm, có khi tôi lấy làm lạ lùng sao đã lầm lỡ nặng nề như thế được. Tôi đáp: "Nói thiệt ra tôi cũng vậy, không đủ tiên dùng thứ xa xí phẩm đó. Ông trưởng tòa vui lòng lắm, dắt họa sĩ đi coi bầy chó ông nuôi và những giải thưởng chúng đã chiếm được, nói chuyện rất lâu về dòng giống các con chó đó và sau cùng hỏi: - Ông có em trai nhỏ không? - Thưa, tôi có một cháu trai.
Bà ta diễn thuyết trong bốn mươi lăm phút, không nhớ gì tới những thắng cảnh bên u nữa. Nó dẹp được những làn sóng thù nghịch bao vây ông, đang muốn nhận ông xuống và làm cho một số đông thợ theo ông. Nhưng khi cưới rồi, điều cần nhất là đãi nhau như khách quý.
"Bạn gây cho người ấy một thanh danh rồi họ sẽ gắng sức để được xứng thanh danh đó". Phép lịch sự cần thiết cho hôn nhân cũng như nhớt cần cho máy chạy. Quân đội mà có tinh thần đó thì ông - mà cả Nã Phá Luân tái sinh nữa - cũng không thể bắt họ gắng sức được.
Vậy chúng tôi tự tiện xin phép ông - nếu có thể được - thu xếp sao cho hàng của ông tới ga chúng tôi vào buổi sáng, nhất là những khi ông gởi nhiều hàng. Nhưng máy của ông nóng hơn vậy nhiều. Cậu lại viết thư hỏi đại tướng Grant xin cho biết những chi tiết trong một trận mà đại tướng cầm quân.
Cả một toà nhà đầy vàng cũng không quyến rũ được chồng tôi. Thực vậy, khi họ hơn ta, họ muốn tỏ sự quan trọng của họ ra; nếu trái lại, họ thấy kém ta thì họ sẽ ganh ghét ta. Hôm nọ tôi lại sở Bưu điện.
Vậy muốn có hạnh phúc gia đình, quy tắc thứ hai là: "Bạn trăm năm của ta ra sao, ta chịu làm vậy, đừng có ý sửa đổi làm chi" Tôi lại gõ cửa nữa: bà ta lại hiện ra, nhưng lần này để mạt sát chúng tôi và công ty chúng tôi. Có? Ông bà thiệt gặp may tôi muốn được như ông bà lắm.
Emerson muốn dụ một con bê vào chuồng. Ông Chamberlain tới, được Tổng thống tiếp đãi niềm nở vui vẻ lắm, gọi tên và chào hỏi, tỏ rằng được ông Chamberlain tới chỉ những bộ phận xe cho ông, ông hoan hỉ vô cùng. Chúng ta nghiên cứu bức thư sau này nữa của Ken Dyke, bức thư mà trong đó chánh sách "xin Ngài làm ơn" được áp dụng một cách khéo léo làm sao!
Người ta đã phục tài y, lại hỏi ý kiến y. Ông đắc chí lắm về chỗ có quyền hành như vậy. Ông xin một ân huệ, một ân huệ mà người kia vui lòng cho, vì xin như vậy là tỏ ra một cách khéo léo rằng ông khâm phục người đó có tài cao học rộng.
Đó là cơ hội tối hậu để được mối hàng hay không. Mà chính nụ cười quyến rũ của ông lại là khả năng khả ái nhất. Ông ấy tả cho tôi nghe một cuộc thí nghiệm mà ông đã làm.