Mùi buồn em quyện với mùi buồn anh như cà phê đen pha với sữa thành cà phê nâu. Nên không ai có lỗi. Và lòng quả thấy băn khoăn thì hãy cho bà ấy tiền hoặc đến tận nhà thăm hỏi.
Dành thời gian cho nhiều việc chả ra việc gì, tôi vẫn là một thằng anh không xứng đáng (chừng nào nó chưa hiểu tôi) vì không quan tâm đủ đến nó. Về danh tiếng và giá trị. Tôi đáp cứ năm phút thì nó tự động ngắt.
Bạn không phải là một tên hèn nhát, một kẻ lười biếng. Hơi nóng tỏa ra làm ấm cái hơi lạnh ban sớm. Thật ra đôi lúc chúng ta hiểu nhau.
Có bon chen bẩn, ác. Mấy ai thèm nhìn mặt nhau bao giờ. Tẹo tôi sẽ đến lớp ngồi dù vẫn không có tên trong danh sách lớp mới.
Thả thơ ra để nó bị bọn vô học cho ăn một cái tát. Cũng không bao giờ biết chuyện trò với các cô gái. Nhiễm thói ấy mất rồi.
Khi đó ông cụ sẽ bị sốc và không còn cớ gì để mà chờ đợi những câu chuyện của ông. Thế thì nên trở thành một chú chó ngao nữa của tôi. Còn chưa kể đến cái đuôi đèn tức là dây điện màu đen cắm vào sau gót chiếc ủng chạy khuất vào sau cánh cửa mở sát tường.
Con người thường chỉ trở nên biết ơn sau khi họ cảm thấy hàm ơn. Nó còn có vô số uẩn ức và những cái khác. Lúc đó tôi không có nhà.
Tự trấn tĩnh rồi nhủ: Đây không phải là tính cách của ta. Những cảm giác cay đắng và kiêu hãnh lẻn vào tuổi thơ tôi từ rất sớm và âm thầm sinh sôi. Và càng ngày càng thấy bớt dằn vặt nếu ra đi vì bạn đã nỗ lực chịu đựng trong một khoảng nào đó và ra đi là để sống cho nó có ý nghĩa hơn.
Chúng tôi đi thay quần áo. Thử nhìn sâu vào khoang tàu hơn nữa, chắc cũng thấy một vài sinh vật đang hú hí. Thế thì là thiên tài thế nào được.
Một cái gì đó kinh điển. Còn những thiên tài thì phải chấp nhận đã là thiên tài thì phải sống và không được chết. Nên bạn có thể quyết định bạn không hối hận.