Bà ấy biết rằng hồi trước tôi có việc phải ở bên châu u năm năm. Tôi cho chiến tranh là một canh bạc, và những người cao nhất cũng có khi thua". Bà mẹ kiệt sức, chết.
Câu chuyện đó, ba chục năm sau, nghĩa là mới đây, bác sĩ A. Đó, chỉ vì vậy mà ông khen tôi là nói chuyện khéo, sự thiệt tôi chỉ là một thính giả kiểu mẫu và biết cổ vũ ông nói thôi. Than ôi! Hạng trung nhân không hành động như vậy.
Adoo, ông này thấy vui thích bội phần và kể lại như vầy: Lúc lâm chung, bà thú với con gái bà rằng: "Chính má đã làm cho ba các con chết". giữ chức giám đốc khám Sing Sing rất lâu.
Những cái chúng ta muốn là: Mỗi năm một lần, tôi mướn một phòng khiêu vũ tại một khách sạn lớn ở Nữu Ước để diễn thuyết. Không phải anh ấy diễn kịch đâu.
"Chúng ta thường tự nhiên thay đổi ý kiến dễ dàng mà không cảm động chút chi hết. Ông làm cách nào mà thành công? Thì đây, giải pháp của ông: Vừa đẹp trai, vừa hùng hồn, Daniel Webster là một trong những luật sư nổi danh nhất thời ông.
Nếu người chồng nào cũng đỗi đãi với vợ cách đó thì đâu có nhiều vụ ly dị như vậy? Bạn có muốn biết làm sao cho một người đàn bà mê bạn không? Cái đó mới tài! Không phải bí quyết của tôi đâu, mà của bà Dorothy Dix. Bà khách quý nhất của tôi, đáng lẽ phải đưa món ăn mời trước, thì anh lại nhất định mời sau cùng. Chính là văn sĩ Anh Charles Dickens.
Hai bên cãi lý trong một giờ đồng hồ. đều muốn được xứng đáng với lòng tin cậy của chủ tiệm. Và tôi giữ lời được.
Charles Schwab mà trên kia tôi đã kể chuyện, nói rằng nụ cười của ông ta đáng giá một triệu đồng. Tôi đã có ý định đó hồi tôi bắt đầu chủ nhiệm tờ báo Boston Herald và bức thư của Ông làm cho tôi quả quyết thi hành. Nhiều khi muốn cho một người mắc bệnh càu nhàu kinh niên nguôi cơn giận chỉ cần có một người kiên tâm hiểu họ, chịu làm thinh nghe họ, để họ mặc tình phùng mang, trợn mắt như con rắn hổ, phun ra ngoài cái nọc độc nó làm cho họ đương nghẹt thở.
Nếu các bạn muốn người ta trốn bạn, chế giễu lén bạn hay khinh ghét bạn thì bạn làm như vầy: đừng bao giờ nghe người khác nói hết; bạn cứ nói hoài về bạn thôi. Ông Adamson bèn dùng điện thoại gọi viên kiến trúc sư của ông Eastman để xin được hầu chuyện ông Eastman. tinh thần hiểu biết lẫn nhau.
Nó không tin ở giá trị của nó và sợ người ta chế giễu tới nỗi phải đợi trời tối như mực rồi mới dám lén lút đem bản thảo bỏ vào thùng thư. Tái Bút: Có lẽ ông muốn biết đoạn trích sau này trong tờ báo Blankville và muốn truyền thanh nó trong đài của ông". Những sự thách đố như vậy bao giờ cũng kích thích được một cách chắc chắn những người có tâm huyết.