Khi bạn rời bàn, bỏ bút. Để là một người am hiểu nghệ thuật, biết đàn hát vẽ vời? Bạn chỉ đọc vài trăm cuốn truyện, bập bẹ đánh được bài sòn sòn sòn đô sòn, và không biết đánh bóng một quả táo… Bạn chỉ có bản năng. Nó không bắt nạt được đứa mạnh thì nó bắt nạt đứa yếu hơn.
Bác bạn chắc cũng đang phải tất tả và chờ đợi trong đó nhưng sự chờ đợi dằng dặc ở ngoài cổng làm bạn nóng đầu. Điều khiển người già bằng những nơi an dưỡng nhàn nhã. Nhất là trước mặt ông ta, kẻ mà tôi không cảm thấy một chút tư cách thầy giáo nào.
Mùi mực, cá ba chỉ nướng, rượu trắng bay thơm phức. Và càng khao khát chứng minh cách sống mình lựa chọn là hiệu quả trong một xã hội chỉ công nhận con người bằng hiệu quả có thể trông thấy (chỉ với tầm nhận thức trung bình). Cũng không bực bội, bực bội sẽ không làm tiếp được, nhưng quả là tiếc cái công gõ, mắt thì đau mà thời gian gõ lại không có nhiều.
Bác cứ nói đi, bạn là một thính giả trung thành và biết điều. Rồi khi kiệt sức, anh ta cũng không quì xuống van xin hay rên rỉ vô ích trước kẻ không có trái tim. Vì thế mà nó làm bạn hay tự hỏi bạn có phải là bạn không.
Các anh các chị chưa bao giờ dám nói dối bác. Hơi tiếc là tớ quên đem kính, nhìn người và bóng cứ nhoè hết cả. - Xin ông bớt mỉa mai cho.
Vay-trả nợ đời chẳng bao giờ hết. Sáng nay 8 giờ bạn dậy. Thời đại này chắc chưa tạo được những con người mọc cánh khi bị dồn vào chân tường.
Sách cũ thì cũng đừng xé chứ. Sáng nay, vừa ăn mỳ bạn vừa xoa xoa cái ngực ran rát. Ví dụ: Chọn ảo hay thật? Bạn dễ mắc lừa nó ngay.
Và chết đi khi chưa kịp hưởng thành quả. Vì đó, nói chung, trong thời điểm này, chỉ là một hình ảnh rỗng của một lớp người Việt mới thu nhỏ. Tôi đến lớp mới, ngồi bàn gần cuối.
Tôi muốn có một siêu thiên tài thiện. Một tài năng thiện bao giờ cũng có năng lực lớn hơn nhiều so với tài năng ác. Thôi thì tôi im lặng.
Khi hắn không lựa chọn khinh bỉ đồng loại, hắn cần sự tha thứ của họ. Rồi đến nằm bên nàng. Và họ vẫn gọi: Ngheo! Ngheo!