Xin bạn nhớ; không ai cướp được bảo vật đó của bạn. Chúng ta không suy nghĩ. Và có thể thoả mãn lòng khao khát hiểu biết của ta mà không cần đến văn chương.
Nhưng mới đầu nên gắng sức in ít như vậy thôi. Chúng ta không bao giờ có thêm chút thì giờ nào đâu. Ta hăm hở chạy đón chuyến xe điện cuối cùng và khi đứng nghỉ ngơi để đợi xe, thì nó đi đi lại lại bên cạnh ta và hỏi ta: "Này anh, anh đã dùng tuổi xuân để làm gì? Và bây giờ anh đang làm gì?".
Trong một chương sau, tôi sẽ xét những cách thoả mãn khát vọng đó. Phần đông chúng ta không ra khỏi châu thành chúng ta ở, cũng không chịu kêu xe lại công ty du lịch hỏi giá tiền một cuộc du hành tới La Mecque. Hai mươi bốn giờ đó là của bạn đấy, không có của cải nào quý hơn.
Chỉ thay đổi một chút thôi, dù là thay đổi cho đời ta sung sướng hơn, ta cũng thấy khó chịu, bất tiện. Tôi không hiểu tại sao như vậy. Tôi la lớn lên như vậy.
Không có một vị thần linh nào bảo: "Người này hoặc là điên, hoặc có óc nô lệ. Nguyên nhân mối nguy đó là tại ta ráng làm nhiều quá, và chỉ có một cách tránh nó là lập lại chương trình, làm bơn bớt đi những cái nghề, càng học, càng ham, và có những kẻ thích hăm hở gắng sức tới nỗi luôn luôn như không kịp thở. Bạn lại cứ nằm xuống, thiêm thiếp triền miên giấc ngủ mà bạn gọi là cuộc sống của bạn đi.
Không có một vị thần linh nào bảo: "Người này hoặc là điên, hoặc có óc nô lệ. Cho nên riêng tôi, tôi yêu sự gắng sức lắm. Bạn có thể nghiên cứu riêng về một loại âm nhạc nào (như loại hợp tấu chẳng hạn).
Một nguy hiểm nữa, là bị buộc chặt vào chương trình như một tên nô-lệ bị buộc chặt vào cỗ xe. Thưa bạn, bí quyết đó tôi chưa kiếm ra được, tôi không hy vọng gì kiếm ra được mà cũng không mong người khác kiếm ra được. Phải học tập một cái gì đó lâu dài.
Tiểu thuyết đó là cuốn Aurora Leigh mà tác giả là E. Xin bạn làm ơn cho tôi biết quý danh cùng địa chỉ và dạy cho tôi cách bạn đã làm cách nào được vậy. Có những người chưa bao giờ đọc Meredith (1) và dửng dưng khi nghe một cuộc tranh biện về vấn đề Stephan Phillips có phải là thi sĩ không.
Có một bộ óc biết tuân ý ta thì nên lợi dụng nó một cách tối đa. tôi nói vậy và buồn mà nhận rằng phần đông người ta không đọc thơ. Làm được một công việc mệt nhọc, lòng tự tin của bạn sẽ tăng lên.
Trong nhiều năm - đúng ra là cho tới khi tôi gần 40 tuổi - tuần lễ của tôi có bảy ngày. Như vậy còn ba buổi tối để thăm bạn hữu, vui thú gia đình, đọc sách tiêu khiển, hút thuốc, làm vườn, thơ thẩn và dự những cuộc thi của các báo. Thật là một chế độ dân-chủ lý-tưởng.