Sống sót đến ngày hôm nay và chập chững những bước đầu tiên, tôi biết nỗi khốn khổ tinh thần do đồng loại gieo rắc mà chúng ta thường gọi là định mệnh đối với những người nhạy cảm và tài hoa. Mai sau không biết thế nào, nhưng đây là cảm giác sợ phí, sợ mất của một người 21 tuổi chỉ sở hữu thơ và tay trắng. Thế rồi, cuộc sống trở nên sôi động hơn mọi ngày.
Nhà cao cửa rộng, vợ đẹp, bồ xinh và ma túy nếu cần. Nó tiết ra những chất tạm lãng quên hết đớn đau. Người ngoài chỉ tin, thờ ơ hoặc chế giễu.
Căn bản cũng tại người đời hay đính bên cạnh nó chữ vì. Lại về nhà bác ôn thi. Bạn chưa có cơ hội đọc những tác phẩm của Freud nhưng nghĩ ông ta tin vào sự lí giải được các giấc mơ cũng đúng.
Nàng bảo: Anh ăn hộp cơm kia đi. Gục đầu vào cánh tay và những giọt nước mắt to lớn nóng rẫy của ông phải lao xuống ngọn dốc tay với sự hoảng hốt và run sợ. Không, phải giữ sức khỏe.
Lúc thấy xe của các chú, tôi đã định đi ngay. Trước thì cảm giác người nặng trịch, không tài nào động cựa. Chỉ là ta đang viết.
Bạn đang ngồi trên một chiếc ghế gấp, lưng cong xuống, hai tay tì lên một chiếc bàn khá rộng, mà ở tư thế ngồi ghế thì nó cao đến ngực bạn. Tôi đèo mẹ đi, cố tình lắc lư xe cho mẹ thấy là tôi bực bội. Thanh minh rồi họ lại quên ngay.
Ngồi im, chép bài, ra chơi thì vẽ hoặc đọc truyện. Không có lí do mà khóc như hôm trước (ví dụ như thế, chuyện mà) thì hiếm lắm. Chỗ còn lại trong tủ thì không nỡ giết.
Và rồi họ thả xe tôi ra. Nghệ thuật, nghệ thuật mà làm gì khi mà bạn chẳng có mấy thiện cảm với từ nghệ thuật? Thật ra, cảm giác về khái niệm nghệ thuật thực chất trong bạn chỉ đơn giản là những tầm cao. Và thế hệ sau sẽ đào sâu một cách có trách nhiệm hơn trong sự hứng thú khi làm bài kiểm tra lịch sử về thế hệ chúng ta.
Nó khờ như một anh nông dân khờ chứ không phải một chàng thư sinh. Vẫn đang chỉ là kinh doanh chộp giật. Thế là tôi không ngại quá bỡ ngỡ và cảm giác bị cười mỉa sau lưng vì sự ngô nghê.
Nếu tôi có điều gì xấu thì các chú tử hình tôi cũng được, tôi cam lòng lắm. Một bữa cơm tối, bố mẹ cãi nhau, bố đập tan mâm cơm. Bằng cách hy sinh cho nó và để nó tự nhận ra điều ấy.