Ta không gặp cảnh gì bi đát cả. Ông phải bỏ tiền riêng trả ngân hàng đó để y khỏi ngồi tù. Tại sao vậy? Bởi vì ngủ một giờ trước khi ăn cơm tối và sáu giờ trong một đêm - tổng cộng là bảy giờ - làm cho bạn khoẻ khoắn hơn là ngủ tám giờ mỗi đêm.
Tôi không sao tả nổi nổi khổ của tôi lúc ấy. Bạn đọc kinh của thánh Luc sẽ thấy điều ấy. Các y sĩ ở Mayo nói rằng khi dùng kiếng hiển vi để xem xét dây thần kinh của những người chết vì đau bệnh này thì thấy những dây đó bề ngoài cũng lành mạnh như dây thần kinh của Jack Dempsey, một tay quán quân về quyền thuật.
Làm sao luyện được chí đó? Bằng cách luôn tự nhắc nhở rằng những nguyên tắc trong cuốn này đối với bạn quan trọng vô cùng. Tôi phân vân như lạc hướng. Mà thiệt thế, dùng tiền mua một vật, tức là "kinh doanh" chứ gì?
Khoa học dạy tôi rằng mặt trời đang chầm chậm nguội dần, và khi nó nguội mất mười phần trăm, trên trái đất sẽ không còn một sinh vật nào nữa. Rồi tôi giao du, với bạn bè, xin nhập một hội nhỏ. Và, dù sao, không có sức mạnh nào, oai quyền nào đem lại được dĩ vãng trở về với bạn.
Duyên do? Là tại ông ưu phiền. Rồi ông ghi trong nhật ký: "Tôi không cô độc". Phải là một người thông minh, một nhà mô phạm như ông mới có thể xử sự như vậy.
Từ đó ông tự vạch ra một con đường và nhất định theo đúng nó. Sau tôi vào trường Trung học, rồi ngày qua tháng lại, quan niệm của tôi dần dần thay đổi. Tôi đã đọc những câu ấy trong một tờ thông tri của ty Cảnh sát Milwaukee.
Có một đôi khi họ đáp: "Tôi chỉ muốn nằm suốt ngày". Tôi uất ức quá đến nỗi muốn bỏ việc, bỏ cả xứ sở, tự giam trong một nơi để khóc lóc và than thở. Trời đã thưởng công tôi! .
Cô ta mệt mỏi vì cô chán ngán công việc, có lẽ chán ngán cả đời sống. Sau tôi phải giảng nhiều ngày, ông mới chịu ngưng đóng hộp dâu và đem dâu tươi bán ở chợ San Francisco. Có thể rằng ông hay bắt bẻ quá không ai dám lại gần, nên không ai dám nghĩ tới sự cảm ơn chủ.
Thần kinh họ đương bị kích thích dữ". Ngọn núi ấy là ngọn Edith Cavell, lấy tên một viên nữ khán hộ người Anh, ngày 12 tháng chạp năm 1915 đã can đảm và bình tĩnh đứng như một thần nữ trước đội quân hành hình Đức. Ngày hôm nay tôi sung sướng.
Tôi ngạc nhiên thấy họ hợp tác với những tình thế không thể tránh được và đời họ tuyệt nhiên không có ưu tư gì hết. Đừng do dự, lo lắng hoặc đi ngược trở lại. Nếu xét kỹ, ta thấy văn ông có chỗ điệp ý, lại có đoạn ý tứ rời rạc, nhưng chính vì vậy mà lời rất tự nhiên, đột ngột, khiến đọc lên ta tưởng tượng như có ông ngồi bên cạnh, ngó ta bằng cặp mắt sâu sắc, mỉm cười một cách hóm hỉnh, mà giảng giải cho ta, nói chuyện với ta vậy.