Hoặc: Môn này không phải học. Đồng chí ấy sẽ có khoảng nghỉ để hả hê vì câu đùa dí dỏm. Đầu ta đang bệnh lắm, bỏ bê nhiều quá, không theo kịp tiến độ nữa.
Hôm nay đi đâu? Không biết. Không được, như thế người ta sẽ nói này nói nọ, ngại chết. Thế giới đầy rẫy những hận thù.
Giờ ta muốn nghỉ một lúc. Lúc ấy, mẹ sắp đi làm, mẹ xuống bếp thấy thế, mẹ bảo: Sao con lại đốt sách đi? Im lặng nhìn ngọn lửa. Bỏ qua một số tiểu tiết, bạn thấy cái háng nhức và cái chân trái không duỗi thẳng được khiến bạn đánh mất thú vui hiếm hoi là tung tăng trên sân bóng.
Trời, thế này thì chỉ khổ cho độc giả. Rồi bạn sợ phải đến khi chỉ ngồi im lặng, chẳng biết nói gì, chẳng nghe rõ bà nói gì, thi thoảng bà còn khóc. Nghĩa là phải chấp nhận cả những sự đê tiện.
Đôi má trắng nhợt ửng hồng. Tôi rong chơi, có ôn nhưng thấy người ta chăm chỉ gấp hàng chục lần mình, đâm mất tự tin. Tung hứng nhau bằng mấy món từ đã cũ.
Với những con lợn này thì nắm tay nhau cùng bước bên nhau với lại vì hạnh phúc nhân loại chắc phải đợi hơi lâu. Và bạn cần nghỉ nếu không muốn chết sớm. Hình như có người yêu rồi nhưng mọi người cứ đùa đùa gán ghép.
Và sốc trước một chuỗi ngày dối trá của đứa cháu? Bạn từng nghĩ đến chuyện này. Bạn vội lén lút mang sang đưa cho bác. Và nếu quả thật nó dở, bạn sẽ biết tự dằn vặt khi nhận ra.
Mà mình chả biết quái gì về mình cũng là chơi. Bố mẹ xử lí tôi đã mệt rồi nên chắc chẳng còn hơi đâu uốn nắn từng lời cho nó. Lắng nghe sự biến chuyển của trạng thái.
Họ không phải thiên tài, và họ cho rằng thiên tài (thơ) của chả làm nên được cái gì, thế là họ không cần quá bận tâm đến điều đó. Để những kẻ không hoàn toàn thú tính nhưng chưa đủ nhận thức cũng như tôi (kẻ phải giết chúng khi bị dồn tới chân tường) không bị biến thành những con tốt thí. Bạn còn phải sống dài dài.
Đó có thể là lựa chọn hợp lí của những người năng lực chỉ có thế. Trơ ra một khoảng trống nhìn xuyên qua thấy một khu vườn rồi chếch ra cả ngoài con đường nhựa lở loét. Đốt tờ nào tôi đọc lướt qua tờ ấy.