Sự nặng nề chính là sự nặng nề trong cách nghĩ của mọi người về cháu. Mẹ: Chắc con lại ghé đâu chơi chứ gì. Tội bác quá, bệnh nhân này quả khó chữa.
Và hiện sinh là một thứ mà những kẻ cầm quyền rất khoái. Tôi từ giã mái trường cấp III. Nhưng khi cả gan đơn độc chống lại xu thế đó thì cũng khó tìm thấy hơi ấm và sự thoải mái trong gia đình.
Phải trình đơn cho cái loại đó, nhục lại còn làm cao, còn chửi đổng. Tôi đã bắt đầu chán việc chữ nghĩa và tôi có thể làm việc khác. Không để lãng phí, lãng quên khi chưa từng nhớ những đỉnh cao đã có.
Khả năng tiếp nữa là trong những gì tôi viết có đề cập đến những sự thật có vẻ nếu phổ biến rộng sẽ không có lợi cho việc bóc lột cũng như quan hệ ngoại giao. Với những con lợn này thì nắm tay nhau cùng bước bên nhau với lại vì hạnh phúc nhân loại chắc phải đợi hơi lâu. Vừa làm xong bài thơ đã quên ngay nên lúc nào cũng thấy đầu óc mình chẳng có cái quái gì.
Nhưng chắc anh ta miệng thì bảo điên nhưng lòng thì khoái trá ngấm ngầm khi thấy một kẻ khác có hành động ấy. Sợ những người phụ nữ gần gũi mình sẽ yêu mình, sợ yêu mình họ sẽ sớm thấy khổ nếu họ không có một bản lĩnh cao cả. Nàng muốn nói với ta vì biết ta yêu giọng nói của nàng.
Nhưng nhà văn đọc được trong mắt nàng: Đừng giấu em điều gì anh nhé. Em vẫn nhớ hồi mình chưa về một nhà chứ? Để anh kể lại thay em nhé. Nhưng hành động của cháu về hiện tượng thì cháu rất không tôn trọng mọi người.
Thi thoảng tham gia mấy câu kiểu mấy nhà chiến lược. Hắn không rõ sự thấu suốt là thế nào nhưng hắn cảm giác cái sự thấu suốt mà người ta thường biết chỉ là một trạng thái khá đơn điệu. Vì nàng biết ta thích ngắm và cần ngắm đôi mắt nàng.
Mà không, ngay từ lúc lấy lời khai, đồng chí ấy đã biết tên mình. Cậu em người quen ấy đến đó thường xuyên. Hãy thử cho trí tưởng tượng mở máy xem, khi mà bạn đang ngồi im mà không được viết.
Dù sao sự lâu bị phát hiện cũng có thể có cái may. Cái bệnh thơ nó loạn lắm. Trơ trọi giữa phố đông.
Nó còn câu cửa miệng lúc ở nhà gọi tôi là con heo này, con ếch này mà tôi hay gọi nó nữa kia. Ba ngày sau, giờ này, tôi sẽ trở lại. Nhìn bạn lặng lẽ, ít ai biết bạn có một tuổi thơ hiếu động và đầy kỷ niệm.