Có lần bạn tự hỏi phải chăng đó là hạn chế của mọi kẻ cô đơn. Từ mẹ bao quát chung cho thật nhiều trạng thái và giúp khi thốt nó ra, người ta khó đánh giá anh phản ánh trạng thái nào. Những con đường sẽ đi đến đâu? Nhiều người đã đang và sẽ hỏi thế.
Thật ra, lúc nào bố cũng chỉ muốn đầm ấm. Bác là bác rất không hài lòng. Điều đó có đáng sợ với những người lớn càng ngày càng yếu đi không?
Tôi gào suốt con đường cái câu trong bài Unforgiven II của Metallica mà thằng bạn dạy cho. Tôi tin cuộc sống với tiến độ phát triển sẽ khiến nó mở mang hơn. Nỗi chán chường của tuổi trẻ sau bao nhiêu năm đóng băng lại và giờ tan chảy.
Để là một người am hiểu nghệ thuật, biết đàn hát vẽ vời? Bạn chỉ đọc vài trăm cuốn truyện, bập bẹ đánh được bài sòn sòn sòn đô sòn, và không biết đánh bóng một quả táo… Bạn chỉ có bản năng. Đường thông hè thoáng. Ta có thể giải thoát cho người đàn ông đó khỏi đau đớn và lũ con đốn mạt.
Để không khóc, phải cười thôi. Bởi vì những sự tiêu cực, những sự trái ngang, hèn hạ và phản bội không làm tôi ngỡ ngàng. Đã thôi không quá nghĩ mình đáng nhẽ phải đi tĩnh dưỡng vì thần kinh mình cần nghỉ thực sự.
Nó bộc lộ dồn nén một chút, mọi người chắc đều khó chịu nhưng chịu được. Có thể nó sẽ bị tháo tung cơ thể. Tay cứ thả, tai cứ như điếc, miệng cứ như câm.
Vậy thì chuyện của ông sẽ chỉ được in duy nhất một bản. Nhưng bạn không có nhiều cơ hội tự do như thế. Như tiếng mưa đá gõ lên đầu những mầm hoang vừa nhú.
Tuy nhiên, không phải lúc nào cũng có thời gian mở tủ đọc lại. Trên các máy chạy bộ, 3 ông Tây đang chạy rầm rập. Đi xuôi từ Thanh Xuân hướng vào Hà Đông.
Bạn tự hỏi bạn có phải là người cần nhiều lạc thú hơn mức bình thường. Họ ngắm nhau hồi lâu. Trận trước thắng, thành phố Hồ Chí Minh có đến trên dưới 500 ca tai nạn giao thông, gấp năm lần bình thường, mấy người chết.
Cũng may chị có nhiều bạn, tôi cũng gặp vài người, bạn tốt. Đúng là con người đầu tiên xuất hiện không hề bị ràng buộc gì với cái xã hội chưa từng có. Hoặc họ vẫn khăng khăng là mình đúng.