Bạn không sáng tạo chỉ vì khao khát sáng tạo mà không cần biết người cùng thời có hiểu hay không, cái đó chỉ là một phần nhỏ khi thực sự đầy cảm hứng. Chỉ thi thoảng lóe lên thôi. Khi bạn viết, cứ có một người đến gần là bạn phải gấp lại.
Máy ảnh thì kiếm được nhưng chụp đẹp thì không rành. Mà đâu cứ phải là tình yêu mới gần nhau được. Nhưng thế tại sao ta không sướng?
Dù mọi người đang đợi cơm ở nhà. Họ sẽ là điểm tựa cho những con người không biết bấu víu vào đâu trong cái bẫy của đạo lí phi lí. Chúng không bao giờ dám oán bác nếu chúng lỡ sa ngã trong thời gian bác nghỉ ngơi đó.
Mẹ lại hỏi: Mẹ xin hai bác cho con về nhà nhé. Người ta không thể sống lâu với cái cơ thể vừa trống rỗng vừa trĩu nặng. Cười vui cho dễ sống.
Dù chỉ nhả ra từng tí, từng tí một cho một người nhiều thụ động. Ăn cơm trưa, lúc ngồi mâm phòng này, lúc ngồi mâm phòng kia ở nhà ăn. Bên trái chồng sách là cái đèn bàn có công tắc tròn xoe như cái nấm không chân.
Không biết thanh minh thế nào. Trái lại, còn có thể tỷ lệ thuận. Hay bị bạn bè lợi dụng và hiểu lầm.
Cái thùng rác lở loét hơn. Xin lỗi những ký ức còn bị giam trong não. Trước đó, nó có làm một cái hoạt động gì đó ở trường.
Chả nghĩ nhiều cho ai được. Đó là những kẻ có bộ óc lãnh đạo siêu việt. Cháu không tranh luận, không đủ sức tranh luận.
Bạn đừng nhầm là bạn đen đủi. Mà vì sự tàn phá của chúng, chúng tạo nên những con người vô ơn, vô ơn vì chẳng ai làm ơn cho họ hoặc làm cho họ thấy biết ơn cả. Ngày hôm qua cháu không học gì cả.
Nếu tôi có điều gì xấu thì các chú tử hình tôi cũng được, tôi cam lòng lắm. Xin lỗi em, xin lỗi các con. Không, cháu không bảo bác: Biết rồi khổ lắm nói mãi đâu.