Có lẽ ở trong ngành và làm việc nghiêm túc mới cảm thấy sự vất vả của việc trực chiến 100%. Rồi thì bạn vẫn hồn nhiên nhưng đó là một vết thương đầu đời trong tiềm thức mà những sự thể tiếp theo làm nhói lại. Họ đã hy sinh, điều đó đem lại lòng biết ơn.
Nhưng tuỳ cách xử lí mà khối tích tụ ấy tiêu hao đi hay không. Ví dụ anh ta sẽ tự bảo mình điên khi đứng giữa đường hét Đờ mẹ bọn tham nhũng lúc thấy một gã như vầy đi qua. Hoặc lúc phấn khích.
Chúng tôi đi thay quần áo. Nhưng mà tôi ươm mầm. Càng xa em ta càng thấy yêu em.
Để thay đổi những điều cần và có thể thay đổi. Nhưng lúc đó hình như mẹ khóc. Có lẽ chỉ viết đến đây thôi.
Chiều nay, chị út và cô bạn rủ vào chợ ăn bánh rán với cả chè. Nó như bộ mặt cái giấc mơ. Nói chung, ở đâu thì cũng tìm được cách lấp bớt những khoảng trống vô nghĩa dụ dỗ cơn đau hoành hành.
Tôi về, cũng đỡ in ít. Nơi mà thường xuất hiện những cái mồm của các nhân vật trong phim hình sự đang chiếu. Một hai lần không ăn thua, bạn vùng mạnh, rồi cũng thoát.
Tôi biết, nhiều tâm hồn, như bắt đầu tôi, đã chết. viết bị bắt gặp sẽ dễ bị bảo thôi đừng viết thế đợi thì làm gì ạ làm gì cũng được nhưng đừng viết Còn phải dậy đi học sớm.
Và bạn cảm thấy, nằm ngủ tiếp tiếp có vẻ tốt hơn cho bạn. Và thế hệ sau sẽ đào sâu một cách có trách nhiệm hơn trong sự hứng thú khi làm bài kiểm tra lịch sử về thế hệ chúng ta. Các chú bảo: Mày còn đứng đấy làm gì?.
Rồi lại sợ hãi, ân hận, hối lộ nó đừng mách. Tất nhiên là anh không đích thân cắn trực tiếp mà anh lại dùng đến những con chó ngao của anh. Bạn chả có tập luyện căn bản gì cả.
Những viên gạch vuông so le mà cứ hai viên trên và một viên dưới thì tạo thành chữ T in hoa. Bạn bị di truyền nhiều thói quen nhìn nhận lệch lạc, và bản thân tự tái sản xuất nó trong xu thế của môi trường mình sống nhiều đến nỗi còn lâu mới thoát ra được. Dù biết điều đó khiến họ càng ngày càng cho mình đi quá giới hạn.