Tùy theo tâm tính người mà cát thường dồn về bên thiện hay về bên ác. Bác bạn và bạn thật ra sống đều không phải để trở thành vĩ nhân để đọng lại di tích trên bề mặt lịch sử mà chỉ là sống theo cách mình lựa chọn. Còn mình bạn với chiếc xe cạn xăng.
Biện bạch nhiều khi là vì muốn mở cửa con mắt người ta chứ nói chỉ để cho sòng phẳng cũng chẳng làm nhẹ lòng mình. Có những việc để cứu rỗi thời đại này thì đòi hỏi trong hàng ngũ người tài phải xuất hiện nhiều thiên tài, và trong hàng ngũ thiên tài phải xuất hiện siêu thiên tài. Điều đó đồng nghĩa với sự tự hủy diệt.
Đó là lúc bạn xác định được cuộc chiến, cuộc chơi. Bạn nói cho bạn vài năm tự quyết, tự tìm tòi rồi bạn sẽ không ăn bám nữa. Và bạn tin, những người thân (nếu không có điều gì trầm trọng bạn gây ra cho họ vì câu chuyện này và sự dối trá để viết nó), họ sẽ phải cảm ơn bạn vì quãng đời gàn dở mà họ cho rằng bạn đã và đang sống.
Không có lí do mà khóc như hôm trước (ví dụ như thế, chuyện mà) thì hiếm lắm. Thế này, cháu với bác trai cam kết bác bỏ thuốc lào thì cháu không bỏ học nữa. Từ đó mẹ có nhiều biểu hiện dịu hiền hơn.
Khóc xong không thấy đớn đau, chỉ thấy mông lung. Người rỗng như không có lực. Anh chàng bên trái ngồi im nãy giờ quay sang nói với tôi: Quả đấy đá má ngoài, bóng xoáy vào trong, dễ vào hơn.
Chừng nào tôi chưa cùng chia sẻ với họ những nhọc nhằn và họ cũng không đồng cảm dù chỉ phần nào nỗi ê chề của tôi. Bạn đã thực sự dấn thân rồi. Tại sao phải mệt thế nhỉ? Hóa ra trong những lựa chọn diễn đạt nội tâm, vì lười tra từ điển định nghĩa hoặc không mấy tin tưởng vào chúng (những từ nhạy cảm, chúng đã được định nghĩa chung cho cả thế giới đâu), hắn hay bị lẫn lộn giữa sáng tạo, nghệ thuật và đời sống.
Ở nhà nó nói nhiều mà toàn nói trống không. Điều này những kẻ cô đơn hầu như không thể cảm nhận. Chẳng cần gì nữa cả.
Và những khuôn mặt mới như rất thân quen, như gặp ở đâu đó rất lâu rồi. Bực thật, phải chờ 2 phút qua đi để viết cái ý nghĩ này vào. Mà cái đồng hồ ấy xoay, lắc lư trong đời sống.
Hoặc là nằm đó mặc nỗi tuyệt vọng đè lấp cơn đói khát cho đến khi nào chết. Bởi vì, nếu họ ác thì bất cứ ai, thiện hay ác hay trung dung, đều có thể bị họ tiêu diệt như những con tốt thí trên bàn cờ, khi cần. Mẹ bảo: Sao? Tôi cười: Bệnh viện tâm thần ấy.
Em biết tính cháu không thích đến ở nơi lạ. Hôm trước tôi khóc, hôm sau tôi đốt. Bạn đừng nhầm là bạn đen đủi.