Híc, đã hai năm rồi, ta vẫn là một thằng nội trợ tồi. Bác gái: Mua sách làm sao hết cả buổi chiều? Tôi: Im lặng. Bạn xem trận đấu với một sự thoải mái tương đối.
Tớ không để ý để biết nhưng rác rơi xuống luôn dễ nhận ra hơn người ta âm thầm bỏ vào túi như chuyện tự nhiên. Khi em bảo: Anh nghỉ đi… Anh ăn cơm đi… Anh thử nhìn bà lão kia kìa… Chết! Em quên mua báo cho anh rồi… Hình như môi anh muốn nói gì đấy… Anh như được nghe những câu thơ anh vẫn mong được nghe. Chúng tôi đi xe máy đến đó, gửi xe, đi qua một dãy hành lang khá tối.
Nhưng người xem lại trầm trồ: Ồ, một kỷ lục, suốt đời nó chỉ ăn canh. Tất nhiên là tôi cũng quay trở lại rồi. Ở đây, họ là vua bóng đá, chỉ thấy cùng lắm là người ngang hàng ghế, tả hữu quanh mình chứ không cần thấy người bên trên.
Hoặc: Môn này không phải học. Là ích kỷ, rất ích kỷ. Lần sau con đi đâu phải xin phép các bác.
Bởi vì, lúc này, lòng tôi dường vô cảm. Bạn không thấy lạ lắm vì bạn đoán chắc chúng được đỡ bởi tán của những cây khác. Ngọn lửa lớn làm ông ta hả hê man rợ.
Mà không tìm thấy trong ấy ít nhiều cay đắng. Đây là những phút giây mà con người có quyền được sướng. Hay lại phải để tôi tiếp tục mất ngủ mà sáng tạo ra nó?
Lúc ấy, anh quên chưa kể cho em, anh thấy người mát lạnh. Cơ bản là không muốn lắm. Cái chỉ huy được họ chỉ là quyền lực cao hơn.
Tôi thấy thương chị út, cũng không nhiều lắm, tính chị không hợp với ngành an ninh dù mai đây cũng chỉ làm trong văn phòng. Khi có những chú xe tải phóng rầm rập qua, những bụm cát phi vào mặt tôi. Những giọt nước mắt bằng gỗ.
Tất nhiên là bạn ác theo cách mà pháp luật không sờ gáy hoặc đủ tài để khi pháp luật sờ gáy, ông chủ chó nào đó đến hót bạn ra. Cả khi em ngoác miệng kêu Việt Nam vô địch! thì em vẫn duyên dáng và đầy sức sống khác hẳn đám ô hợp quá khích kia. Và bác gái có nhiều thời gian rảnh để soi bạn hơn.
Làm gì có vì cái gì ngoài bản thân. Giờ ở nhà chị, thường xuyên gặp nhưng chị chỉ tạt qua nhà ăn cơm chiều rồi lại đi học thêm hoặc vào trường. Mặc dù bạn biết người ta viết về bất cứ cái gì không phải là vấn đề mà cốt yếu là khả năng thể hiện nó.