Sách dày 307 trang, bằng một cuốn sách đáng giá hai đồng. Thanh niên đó là nhà danh ca Lawrence Tibbett. Được bạn tin cậy, nó phỉnh mũi ra và có lẽ gắng sức để được xứng đáng với lòng tin đó".
Ông không nói: "Tôi không muốn rằng hình của chúng nó được in trên báo". "Nếu tôi dùng phương pháp của những người mướn phố khác, chắc chắn tôi đã thất bại như họ. nhưng, nghĩ kỹ, lỗi đó cũng không nặng gì, chỉ là.
Vậy mà sau thành một trong những nhà xuất bản tạp chí lớn nhất ở châu Mỹ. Muốn cảm động ai và dẫn dụ người đó tới hành động, chỉ có một cách là người ta muốn gì, cho người ta cái đó. Ông giao việc cho tôi đã nhiều lần; tôi không làm vừa lòng ông được thì là lỗi của tôi.
Mới rồi ông có nói - tôi biết chắc như vậy - rằng quân đội và chính phủ đều cần có một người độc tài cầm đầu. Sao chúng ta chẳng theo họ, cởi nỗi buồn phiền của ta ở sau cánh cửa rồi hãy vô nhà chúng ta? Biết bao người trong bọn chúng ta, không dám lớn tiếng với một khách hàng, một bạn đồng nghiệp, mà cho sự réo vợ một cách hách dịch tàn nhẫn là một điều tự nhiên. Cho đến người ở của ông cũng sùng bái ông nữa.
Thầy ấy ngửng đầu lên hơi ngạc nhiên, nét mặt tươi cười và nhũn nhặn trả lời: "Bây giờ nó đã kém trước rồi". Ngài tả tỉ mỉ loài chim đó cho nó nghe. Trong lịch sử giông tố của kỹ nghệ Mỹ, suốt mấy trăm năm chưa hề thấy lần nào như vậy.
Và gì nữa, chắc các bạn đã đoán được. Tới nửa đêm tôi xin phép ra về. Đầu óc bạn phải thấm nhuần những khả năng đẹp đẽ nó cải thiện đời bạn, những khả năng mà bạn chưa có, còn phải chinh phục nữa.
Anh nghĩ tôi có nên giữ chị đầu bếp không? - Thưa bà, nên lắm chứ. Rồi sáng hôm sau, tôi nhận được của ông một bức thư. - Bạn sẽ thấy thực là thần diệu.
Bà mẹ kiệt sức, chết. Không có chi làm đẹp lòng họ bằng. Tôi bắt đầu khoe căn tôi ở đẹp, tôi thích ở đó lắm, tôi không tiếc lời khen.
Khi một con chó hơi tấn tới một chút, anh vuốt ve nó, khen nó, thưởng nó thịt; nói tóm lại, trọng thị sự thành công của nó. Nhưng những cuốn tổng mục ấy phân phát gần hết rồi. Ông đã mở hãng với cái vốn 450 mỹ kim và một ý mới trong đầu.
Xin bạn lấy kéo cắt những hàng tôi chép lại sau này, rồi dán vô trong nón hoặc trong gương, ở nơi nào mà mỗi buổi sáng, khi rửa mặt, bạn trông thấy liền. Chị ta đáp còn làm, nhưng chỉ có đầy tớ ăn, còn trên bàn chủ không ai dùng tới. Chị xấu như quỷ, mắt lé, chân đi chữ bát, gây giơ xương, đần độn.