Chúng lã chã nhảy dù xuống sách. Họ biểu trưng cho chính họ. Ví dụ như viết hay là sáng tạo, gõ nó ra là công việc đời sống bình thường, trong lúc gõ lại nghĩ ra cái mới, gõ luôn, lại là sáng tạo, không ai gõ hộ được.
Lúc ngồi rỗi thế này, các ý nghĩ tha hồ nhảy nhót trong đầu. Gọi đó là chiêu bích hổ du tường, được anh em kính nể. Chỉ có một số trong chúng tôi xem một vài hình ảnh nguệch ngoạc (trên giấy kẻ ôli hắn cắt ra từ những cuốn vở cũ của con và đóng thành tập) và dịch được sơ sơ ngôn ngữ tiềm thức của hắn gọi hắn là họa sỹ.
Ngắn ngủi mà đằng đẵng. Lần khác, chúng tôi lại vào nhà ông bà ngoại tôi ở Hà Đông. Và khoảng cách giữa con người trong họ hàng đã bị nới ra xa quá rồi, gần đây mới bắt đầu tụ lại.
Những đoạn vỉa hè rộng, chiếu được trải ra, người nằm ngồi la liệt. Như những chiếc giỏ bện rơm, xơ lá hình trái tim. Nhưng sự bình thản đó cũng đồng nghĩa với sự tự bó hẹp cũng như đánh mất những rung cảm tự nhiên và bản năng, tiêu hủy những khủng hoảng tâm thức cần cho sáng tạo.
Điều khiển trẻ em bằng các trò chơi, công cụ hiện đại. Từ chuyện con chó ngao mà suy lớn lên thì việc quyết định hành động của một chính quyền có thể là quyết định của một tập đoàn kinh tế. Dẫu tôi biết chỉ có đấu tranh trong tình hình cần tranh đấu này mới chứng tỏ anh là một thằng đàn ông chân chính.
Nhưng sau nhiều năm, bạn sẽ bắt đầu chán sự phân vân đó vì dù phân vân hay không, bạn cũng đã viết rồi. Tôi nghĩ đến Tần Thủy Hoàng đốt sách. Trước mỗi đợt đội ta tấn công thì rộ lên như phong trào.
Đằng này… Mẹ kiếp! Sao mà mình bình thản quá. Hừ, chúng tôi ngồi cạnh nhau như hai khúc gỗ. Khi em bảo: Anh nghỉ đi… Anh ăn cơm đi… Anh thử nhìn bà lão kia kìa… Chết! Em quên mua báo cho anh rồi… Hình như môi anh muốn nói gì đấy… Anh như được nghe những câu thơ anh vẫn mong được nghe.
Dù em có chống chế: Em nghĩ là anh sẽ nói vậy. Một ngày thả ra nắng mặt trời. Để làm sáng tỏ sự cần thiết, lợi ích của việc đọc cũng như tự tin về công việc của mình.
Cậu em người quen ấy đến đó thường xuyên. Câu chuyện đó là của phương Tây, cách đây hàng thế kỷ và có ý nghĩa khác. Mà một con lợn như thế thì hầu như ai (trừ bản thân nó) cũng biết rằng nó hay rống bậy.
Cố tiếp thu để làm tốt hơn. Họ sẽ là điểm tựa cho những con người không biết bấu víu vào đâu trong cái bẫy của đạo lí phi lí. Còn tôi, chưa đến lúc.