Nhưng khốn nỗi, lúc ấy Jack không có 2,5 đô la để trả hóa đơn tiền điện thoại. Trong cơn bão tuyết, các cầu thủ hai đội vẫn hăm hở ra sân. Chớ nên e dè và căng thẳng quá.
Có thể vì họ không muốn vội vàng bị trói buộc với một điều gì đó. Lúc đó tôi nghĩ rằng từ nay chắc sẽ không ai dám mời tôi nói nữa. Bất cứ ai cũng có thể trả lời và tranh luận sau câu hỏi giả định của bạn.
Bản năng sẽ mách bảo bạn nên nói cái gì và cái gì không nên nói. Hãy chọn những đề tài liên quan đến mọi người, không phân biệt giới tính, tuổi tác hay địa vị xã hội. Hai là, trước khi bắt đầu phải nghĩ mình sẽ nói gì.
Thỉnh thoảng trong khi nói bạn có thể rời mắt khỏi người đối diện, nhưng đừng đưa mắt lên không trung một cách lơ đễnh như thể bạn chẳng màng nhìn gì cả. Chúng tôi không thể biết được cầu thủ nào là cầu thủ nào. Tiếp theo đó là những câu trả lời chỉ với một từ.
Jim là một nhà báo, nhà văn rất được công chúng mến mộ. Tôi lắp bắp suốt ngày, tập đi tập lại cho buổi phát thanh đầu tiên. Ông ta là người nói đầu tiên ở bữa tiệc.
Tin tôi đi, tôi biết điều này rõ lắm. Khi tôi còn ở lứa tuổi đôi mươi, những người nổi tiếng thời đó là Frank Sinatra, Glenn Miller, Joe DiMaggio, hay như Franklin Roosevelt. Trước khi bắt đầu bài nói của mình, hãy điều chỉnh micro cho phù hợp với bạn nhất.
Tiệc cưới, tiệc sinh nhật… là dịp để những người quen thân tụ tập lại và chung vui với nhau. Và đó cũng là nguyên tắc vàng sau cùng mà tôi muốn nói: Hãy cởi mở (một cách chân thành) với người mà bạn đang trò chuyện, để họ cũng cởi mở với bạn nữa chứ! Nhưng giờ đây tất cả đều lộn xộn.
Ngày nay, từ cấm kỵ (taboo) đã vơi bớt nặng nề vì càng ngày chúng ta càng cởi mở hơn với những tư duy, quan điểm mới. Cái ghế của tôi cũng như của các vị khách mời đều được làm bởi các nhà thiết kế chuyên nghiệp hợp tác với CNN. Trong ký ức của tôi, Bob luôn là một con người lịch lãm, tài ba và có óc khôi hài.
Lời khuyên tốt nhất là: tìm một người khác để trò chuyện. Tôi vẫn còn nhớ vào cuối những năm 1960, khi tôi đang phụ trách chương trình trò chuyện trên radio mỗi tối ở đài WIOD. Nhất là đừng để ký ức tràn về như một thác nước rồi thao thao bất tuyệt.
Tháng giêng năm 1994, một tối nọ nơi hành lang khách sạn Beverly Wilshire (Los Angeles), Al Pacino, Walter Cronkite, vua bóng đá Pele, tôi và một số người khác đang nói chuyện với nhau, chỉ một vài giờ sau một cơn động đất. Tôi luôn thích mời ông trở lại chương trình của tôi. Kể từ đó mỗi lần nghe lại ca khúc Remember?, tôi đều thử khám phá ra những cảm xúc khác lạ, một nét hay mới nào đó.