Tiếng còi xe ngoài đường vẫn ngân đều. Bạn trân trọng nhất những người bào chữa cho người khác trước khi phán xét, và đối xử ngược lại với bản thân. Sea Games này nhà tôi cũng định đi xem với nhau.
Ai giữ được tuổi trẻ không mang xe đi cầm đồ, ăn chơi, bồ bịch với những quí bà sồn sồn và đào mỏ những con nai vàng ngơ ngác… Hoặc là cứ đi lang thang. Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ. Ôi, cuộc đời của bác tôi.
Nhưng bác nói: Bật dậy nào. Tôi không thân được với những thằng con trai cùng lớp. Khi em trả lời thì anh sẽ bảo: Anh không nghĩ được cao xa như thế đâu cô bé ạ.
Những cái đó làm bạn dịu lại, nhẹ đi. Chả là hôm qua có chuyện. Có thể nói hắn là kẻ không bao giờ có khả năng thấu suốt nhưng cần một lí do thuyết phục hơn.
Ông nội tôi, 80 tuổi, ngày xưa mệnh danh là Từ Hải Hà Đông đến giờ vẫn luôn trung thực, khẳng khái đã nói câu: Thì cái thời này nó thế, phải biết lựa. Mà đâu cứ phải là tình yêu mới gần nhau được. Hắn cũng thông minh đấy chứ.
Khi mà đời sống nhiều những người thành thật và tử tế thì anh sẽ được chứng kiến những trạng thái mới hơn nữa, không phải một sự đồng hóa. Vậy thì nó là một giấc mơ. Bạn nằm xuống, trùm chăn lên đầu.
Sự thật và những khái niệm luôn bị đánh tráo và lạc hậu. Ngồi ở rìa bồn hoa, những người là người. Con nó thì sinh ra trong đó.
Nhưng rốt cục thì chúng ta vẫn không thích nói thật. Con đường quanh sân vận động Mỹ Đình rộng và xanh, khá yên bình. Phổ biến những điều tôi viết vào thời điểm này là thích hợp.
Mà tuổi trẻ thiếu nhận thức thì hay phá bỏ sạch trơn chứ không đào thải có chọn lọc. Những cái đó có quên đâu mà phải nhớ. Thậm chí, không viết kịp, ông đọc vào máy ghi âm.
Trong khi anh đang nhủ lòng đi đến những biến chuyển mới. Nền trời xanh thẫm, hàng cây xanh lục, thảm cỏ vừa cắt xong lên mầm xanh nõn. Bị người lạ cười vì sự ngơ ngác khi anh tin là mình tương đối thông minh và biết thích ứng, cũng bứt rứt lắm chứ.