Bất cứ lúc nào họ cũng có thể thấy ngay phần nào đã hoàn tất và phần nào chưa xong. Đừng mất thời gian đánh giá sự hài hước, hoặc tự hỏi, "Việc đó có thật sự đáng buồn cười không?" hay "người khác có thấy nó khôi hài không?" Hãy tận hưởng và cười lên mỗi khi bạn cảm nhận được một điều khôi hài tự nhiên nào đó. Nhiều người trong cả hai phe đều nói rằng bài báo có quan điểm thiên về phe bên kia.
Hãy dũng cảm và biết thay đổi cách nhìn đúng lúc để có được hạnh phúc thực sự Điều này khác xa với việc những người gặp chuyện gì cũng than thở, kể lể vì điều đó chỉ mang lại sự thiếu tự tin, thụ động mong chờ sự thương hại, giúp đỡ của người khác. Sự hài lòng với cuộc sống sẽ tăng lên cùng với mức độ chia sẻ, vị tha của một người.
Còn gia đình thì bực tức với cả hai cô. Ông biết mình đã lớn tuổi, so với những đồng nghiệp trẻ khác thì sẽ là quá trễ để ông bắt đầu quen với một môi trường mới và ông nghĩ rằng cũng quá trễ để làm lại tất cả. Mọi người sẽ không đánh giá con người bạn qua số tiền mà bạn có trong ngân hàng, chiếc xe bạn đang đi và căn nhà nơi bạn đang sống hoặc loại công việc bạn đang làm.
Chính quyết tâm ấy sẽ cho bạn niềm tin và nghị lực để có thể vượt qua những khó khăn mà đôi lúc khiến bạn phải bỏ cuộc. Bởi vì cảm nhận hạnh phúc của mọi người không phụ thuộc vào số lượng hay mức độ trầm trọng của các biến cố đã xảy ra mà dựa vào những gì họ đã nhìn nhận, trưởng thành và làm được từ những biến cố ấy. Luôn luôn có sự khác biệt giữa "tôi phải làm!" và "tôi muốn làm!", cũng giống như việc tôi phải ủi đồ và tôi chọn ủi đồ.
Nói một cách khác, cuộc sống xung quanh đã bị "bi kịch hoá" qua lăng kính của những lo âu, thất bại đã xảy đến và làm cho chúng ta không còn cảm nhận được cuộc sống như vốn nó vẫn tồn tại. Hãy cho mình một khoảng thời gian để tự điều chỉnh và làm chủ những biến đổi - đừng để hoàn cảnh tác động tiêu cực đến tinh thần bạn và làm thay đổi bạn - tốt hơn là nên tự mình khám phá và làm chủ hoàn cảnh. Và cũng có người nói rằng cuộc sống sẽ hạnh phúc biết bao cho những người biết cách trở về với sự hồn nhiên của chính mình, với nụ cười tươi vui thật sự mà ngày nay thường hiến hoi trong cuộc sống đầy ắp công việc và căng thẳng nối tiếp nhau.
Tại sao họ lại quan tâm đến kết quả của môn học? Là vì họ muốn được nhận bằng cấp. Biết bao nhiêu người xung quanh bạn và chính bạn đã từng trăn trở, vất vả với câu hỏi này - và ai cũng muốn đi tìm câu trả lời đúng - để có được cảm giác hạnh phúc và hài lòng với chính mình. Việc tự giam mình trong nhà hay ngăn không cho con cái chơi thể thao hoặc tránh xa những thứ khác chẳng phải là giải pháp tốt nhất để có thể ngăn chặn mối nguy hiểm sảy ra.
Nếu bạn bị kẹt và đang cố gắng cho xe ra khỏi một bãi đậu xe trong khi trên đường lớn là một hàng dài những chiếc xe hơi nối tiếp nhau, những người tài xế đó sẽ dừng xe lại và nhường chỗ cho bạn lách ra. Chúng ta có thể học được nhiều điều lý thú về tình yêu qua những điều giản dị xung quanh bạn, chẳng hạn những con vật nuôi trong nhà. m nhạc truyền đạt cảm xúc đến chúng ta qua nhiều cấp độ khác nhau.
Ông sinh sống tại vùng ngoại ô bang Iowa, nay đã về hưu và đang tìm người chia sẻ sở thích ấy. Mỗi ngày trong đời, bạn cần phải thấy mình đang tiến bộ. Và bạn thấy mình loay hoay trong những suy nghĩ ấy làm bạn không muốn đến nơi làm việc nữa hoặc bạn sẽ đến đấy với một tâm trạng chán ngán vô cùng.
Ai trong chúng ta cũng biết rằng những người hạnh phúc và những người không cảm thấy hạnh phúc lúc mới sinh ra đều như nhau. Một điểm cần lưu ý là - cách nhìn nhận của chúng ta có thể sẽ là một nguồn an ủi, niềm vui thực sự hoặc cũng có thể là điều khiến ta phải hoang mang, nghi ngờ và lo sợ. Nếu bạn bị kẹt và đang cố gắng cho xe ra khỏi một bãi đậu xe trong khi trên đường lớn là một hàng dài những chiếc xe hơi nối tiếp nhau, những người tài xế đó sẽ dừng xe lại và nhường chỗ cho bạn lách ra.
Lo toan cuộc sống cùng áp lực công việc đã làm tâm điểm suy nghĩ của chúng ta phần nào bị ảnh hưởng, khiến chúng ta không thể tĩnh tâm để thưởng thức bài nhạc hay như trước nữa, khung cảnh đẹp cũng không thể cuốn hút chúng ta bằng những kế hoạch, suy nghĩ cho công việc đang diễn ra bên trong mỗi chúng ta. Anh thường nói với các sinh viên của mình rằng ngoài niềm say mê dạy học, anh cũng thích trở thành thợ xây. Những người này có điểm gì chung? Có ai trong số họ tỏ ra bi quan - luôn luôn đợi chờ điều tệ hại nhất xẩy ra? Hẳn là không.