Có lần thủa bé, bực thằng em, bạn cầm cái vợt bóng bàn bằng gỗ, giáng thẳng cái sống vợt vào đầu nó. Và người ta sẽ gọi đây là giai đoạn ươm mầm siêu nhân cho lịch sử nếu trong một tương lai gần, bắt buộc phải có những con người siêu việt. Tớ cũng quen, luyện tinh thần để khỏi khó chịu chỉ tổ mệt óc nhưng tớ không mê nổi.
Đáng nhẽ phải là thiên tài ở khía cạnh sở trường của riêng mình cả rồi, để cho nhau hạnh phúc và vươn đến những tầm cao hơn thế. Khi mà bạn bắt buộc cần những đối xử dịu dàng dành cho một con bệnh thì họ lại thường dùng phương pháp nhà binh. Tại sao mình lại phải đóng kịch hả? Tại sao? Đừng hòng! Ta cứ vác cái bộ mặt tỉnh bơ này ra.
Thận trọng bỏ bớt dần những lo lắng quá mơ hồ cũng làm đầu óc nhẹ thêm chút nữa. Nhưng cái giấc mơ cũ ấy, đời có lấy đi đâu. Tôi cười khùng khục trong họng.
Bác gái: Ừ, cậu thích thì bắt một con về nuôi. Thật ra sự thể có cái gì đâu, mọi người lo quá làm khổ nhau. Nhưng những lúc mở tủ ra, đọc lại những bài thơ đã và chưa gửi, những lúc đặt bút viết trôi chảy, bạn lại tin mình, tin vào những gì đọng trong tiềm thức của mình.
Phỉ nhổ đạo đức giả là chơi. Hồi lâu, nàng bảo: Anh có chuyện buồn gì thế?. Cá với bác gái xem đội nào thắng.
Như Tần Thủy Hoàng chẳng hạn. Có cái giấc mơ vẫn sống mà không có nó cũng chẳng chết. Nhưng là lợn thì rất hay tự hào.
Có tiếng bác gái ở giường bên trở mình, có lẽ vì bị đánh thức. Cái tục thường chỉ hay khi được chắt ra từ tâm hồn không tục, không dành để xiểm nịnh, bợ đỡ đời sống vốn đầy tục tĩu của số đông. Giờ ta muốn nghỉ một lúc.
Sao đến giờ mà sau mỗi chiến thắng vẫn kèm theo bao thương vong. Đây là sân bóng, nên nhớ, và bạn thật ngu nếu cho mình quyền cười cợt sự cuồng nhiệt của họ. Chỉ như mỗi ngày đều đều ăn một phát búa gỗ vào đầu.
Có lẽ rất lâu họ mới biết cụ thể. Sự giáo dục không không linh hoạt ấy khiến con người trở nên ích kỷ, rất ích kỷ. Anh họ bảo: Thằng này Bôn thật.
Ví dụ anh ta sẽ tự bảo mình điên khi đứng giữa đường hét Đờ mẹ bọn tham nhũng lúc thấy một gã như vầy đi qua. Thi thoảng vẫn bình luận vài câu. Tôi, mọi người gọi nó dậy những hôm đi ăn giỗ, nó nằm ườn, càng gọi nó càng nằm, càng mắng nó càng nằm.