Tôi tin rằng khi đọc xong quyển sách này, bạn sẽ không còn sợ thất bại nữa. Mỗi buổi sáng thức dậy đừng quên là ta phải hình dung trong đầu mình những hình ảnh con người đã thành công mà ta muốn trở thành. Tất cả phải thay đổi .
Tôi tin rằng người chiến thắng vĩ đại là người hiểu được thất bại thật sự là gì! Như câu châm ngôn dưới đây: Tôi thấy ông đang nằm trong một nhà tù bẩn thỉu ở Pháp, như thể ông đang bình tĩnh chờ đợi, dưới bóng của máy chém, cái chết mà ông mong đợi sẽ đến với ông vì điều ông đã làm nhân danh nhân loại. Cuối cùng, vụ án được chuyển lên tòa án tối cao của Mĩ.
“Hãy làm những gì mà bạn cảm thấy mình đúng –vì dù sao bạn cũng bị chỉ trích. Suốt quãng đời còn lại, tôi sẽ không bao giờ quên việc này. LÀ một người vợ và một người mẹ Nhật mẫu mực.
Chiến thắng của ho được định đoạt bởi việc cố thủ đó! Họ nếm trải qua thử thách của cuộc đời, đã vượt qua các rắc rối và đã trưởng thành”. “Không phải quyền lực làm hư hỏng người ta mà chính là nỗi sợ hãi.
Vẻ mặt tôi thay đổi hoàn toàn. Nhiều chính phủ thậm chí đã bị lật đổ vì không thể tạo ra công ăn việc làm cho người dân. Phải chăng đó là cách mà ta thực hiện để sống hết cuộc đời mình? Có lẽ ta nên xem lại những gì Helen Keller đã phát biểu: “Cuộc sống vừa là một cuộc mạo hiểm táo bạo, vừa chẳng là gì cả”.
Ông đã làm nhiều phim ngắn trước khi trở về Malaysia. Biểu lộ cảm xúc là chấp nhận phơi bày con người thật của bạn. Vậy giờ phải làm gì nữa? Tôi xem các tài liệu trước đây để biết người tiền nhiệm của mình đã làm gì.
Vâng, tôi xin lặp lại: đau đớn, rắc rối và đau khổ là điều không dễ chiu chút nào nhưng lại là một phần thiết yếu của cuộc sống. Có lần ông bị tuyên án tử hình vì tội phản quốc. Điều đó sẽ trả lời cho câu hỏi tại sao một số người trở nên quá kiêu ngạo khi họ thành công hay rất lãnh đạm khi họ thất bại.
*/ Michelangelo vẽ kiệt tác nổi tiếng “Ngày phán sử cuối cùng” trên trần nhà nguyện Sistine giữa tuổi 71 đến tuổi 89. Tôi mới 30 tuổi mà đã có thể cùng diễn thuyết với Phó Thủ tướng! Thật ra, suốt thời gian đó, tôi đã che giấu nỗi sợ hãi và sự rỗng tuếch của mình về cái gọi là “thành công” mà tôi đạt được! Từ năm 1981 đến 1983, chúng tôi đã đương đầu với một số vấn đề trọng đại trong việc tổ chức lại công ty. Liệu bạn có tiếp tục sống trong ngôi nhà đáng yêu đó thay vì càu nhàu trong “túp lều “ của bạn ?
Chung quy tất cả những điều trên đều dẫn đến câu hỏi: bạn đang cạnh tranh với ai? Ta không nên cạnh tranh với những người khác, ta nên chung sức với họ và cạnh tranh với bản thân chúng ta. “Tôi may mắn có được một cuộc sống hào hứng và mạo hiểm trong suốt 42 năm qua. Suốt một phần tư thế kỉ, tôi chưa bao giờ thấy anh trở về nhà với những lời phàn nàn hay đề cập đến sự đau đớn dù chỉ là một lần.
Trong cuộc đời của mỗi người phải có vài “cơn mưa” đổ xuống. Nhưng ta làm sao biết được đâu là đường đũng nếu ta không biết thế nào là đường sai? Tôi đến ký túc xá sinh viên và chơi bài poker với vài sinh viên ở đó và như thể định mệnh đã sắp đặt, tôi thắng nhiều ván và có đủ tiền tham dự hội thảo.