Và càng ngày càng thấy bớt dằn vặt nếu ra đi vì bạn đã nỗ lực chịu đựng trong một khoảng nào đó và ra đi là để sống cho nó có ý nghĩa hơn. Ta chẳng cảm thấy quái gì cả. Nhưng đành phải nhả ra.
Vì nhiều cái oan không giải mà gây hiểu lầm thù hận muôn đời. Chỉ có nó mới biết những gì nó để rơi là gì. Ở đây, bạn tự nhủ, bạn nằm một mình và than vãn chẳng để làm gì.
Sau những thời khắc đằng đẵng nơi giảng đường nhàm chán, nơi cổng trường đại học xa lạ và vô nghĩa. Trong định kiến về trách nhiệm, trong hưởng lạc vô độ. Nó có một vẻ đẹp trầm hùng như một bản anh hùng ca, lúc da biết như bản thánh ca, lúc lại như trẻ con líu lo.
Cái đồng hồ cát nó không đứng yên vĩnh viễn để mặt thiện hoặc mặt ác bị úp xuống và trở thành thuộc tính vĩnh cửu khi cát chảy xuống hết. À, túi táo để trên bàn, anh mang về làm quà cho chị và các cháu. Như thế sẽ chỉ làm khổ nhau.
Và họ chấp nhận chúng như một tất yếu khách quan. Chúng tôi mò mãi không thấy. Đang có cảm giác người mất hết sức lực, đi bộ cũng đau mà vào sân có thể thi đấu khá bình thường.
Dù những kinh nghiệm đó rất dễ tìm với một cảm quan chịu khó rung động. Phừ, đã đến lúc dậy rồi, bạn chui ra khỏi chăn. Và ánh mắt họ chĩa vào ta lúc ta không để ý, để phân loại người.
Tôi xịt xịt xịt lên đầu. Hiện sinh mong trở lại thời điểm xuất phát của loài người, trước lúc hình thành bản chất. Để lại thế nào chúng cũng sinh đẻ vô tội vạ.
Chẳng gì thì thời trẻ bác đã từng hỏi cung bao tội phạm, thuần phục bao kẻ du đãng, tiếng thơm còn phảng phất đến giờ. Thấy chưa, cả nhà đều lo cho con. Bù lại, nó có một bàn chân hình hơi vuông, chính xác hơn là hình thang cân to bè.
Nhưng mẹ ơi, luật không được chia đều. Có vẻ may mắn thay, sự phong phú khiến không phải ai cũng định kiến. Lúc này họ lại tưởng tôi đùa.
Gió thốc vào đầu tôi buốt lịm. Vì chuyện cái giấc mơ vớ vẩn mà mình lại làm đồng chí ấy mất vui. Có thể hắn câu được những con cá to để thả.