Tớ rất ghét những thứ đó. - Dĩ nhiên tớ không đồng tình với cô ấy, nhưng tớ còn biết nói gì bây giờ? Rõ ràng, tớ đã thiếu sót khi không vạch rõ phạm vi thẩm quyền của nhân viên khi giao việc. - Đến lúc này, cô ấy bớt nóng giận hơn và đã chỉ cho tớ thấy một sự thật hiển nhiên khác nữa.
Suốt những năm trung học, lúc nào Jones và James cũng chơi với nhau, cùng chọn những môn học giống như nhau, thậm chí cùng chơi các môn thể thao giống nhau. Cả gia đình của James cũng vậy, cứ than van mãi. Một lần nữa, khi về đến văn phòng anh viết ngay lên tấm bảng trắng của mình:
- Cậu có còn nhớ tâm trạng của cậu khi lần đầu đến gặp tớ để than vãn về những nỗi khốn khổ trong việc quản lý không? Theo tớ nghĩ thì khi ấy cậu không đủ kiên nhẫn để nghe hết một mạch những điều này! Nhất là cậu cũng chưa thể ứng dụng tất cả ngay được. Anh vẫn chưa quên cảm giác lo âu và thất vọng thường xuyên trước đây, và anh cũng nhớ những gì mình đã nói với con gái cuối tuần trước, khi hai cha con anh cùng chơi cầu lông: "Càng được chuẩn bị kỹ lưỡng, công việc sẽ càng trôi chảy và con sẽ càng cảm thấy vui hơn khi công việc hoàn tất". Còn anh lại cảm thấy hứng thú trở lại với công việc bởi anh tin rằng những công việc mà mình đã giao phó cho các nhân viên sẽ được hoàn thành đúng hạn.
Cậu hãy nhìn lên đây. Họ lớn lên trong cùng một thị trấn, sống trên cùng một con đường và ở cạnh nhà nhau. Trước đây, khi chỉ phải lo phần việc của mình, James luôn hoàn thành rất tốt.
- Không sao, anh cứ tiếp tục đi. Trước đây, khi chỉ phải lo phần việc của mình, James luôn hoàn thành rất tốt. Jones hiểu James đang có ý cảm ơn sự giúp đỡ của mình khi cho anh hay rằng đã làm theo những gì anh chỉ dẫn.
Chúng thật diệu kỳ mà cũng thật giản dị! - Tôi biết tôi đã gây ra những rắc rối không mong muốn. Có lúc anh vẫn muốn tự mình làm lấy mọi công việc hoặc giao hẳn cho ai đó đáng tin cậy và yên tâm đón chờ một kết quả tốt đẹp.
- James kể ngay trước khi kịp ngồi xuống ghế để mở túi bánh. Đây là bước sẽ giúp cậu tin chắc rằng công việc đang được triển khai đúng hướng. Thật ra, tớ nghĩ mọi chuyện diễn tiến rất thuận lợi.
Và tôi nhận ra rằng, mặc dù "triệu chứng" khó khăn của mỗi người là rất khác nhau, thế nhưng tất cả họ đều đang cần đến một "loại thuốc điều trị": đó là cách ủy thác công việc sao cho quy trình tổng thể được hiệu quả hơn. Cô ấy chỉ đáp gọn lỏn: "Ổn cả". Điều đáng buồn là bộ phận của James càng lúc càng tụt lại phía sau.
Cả hai người đàn ông đều im lặng, mỗi người theo đuổi những ý nghĩ của riêng mình. - Nghe này Josh, khi giao cho cậu dự án đó, tôi đã không giới hạn thẩm quyền giải quyết công việc cho cậu. Duy chỉ có một điều là Josh đã vượt quá phạm vi thẩm quyền của mình khi giải quyết những việc mà tớ đã giao.
- Vẫn chưa có gì tiến triển nhiều. (Cần thực hiện công việc kiểm tra một cách thường xuyên hơn trong giai đoạn đầu. Jack tóm lược sơ qua cho James nghe về dự án rồi đưa cho anh một chồng hồ sơ và giấy tờ.