Nhưng tao, à tớ, à không, tao cũng đang chơi. Ông cụ nói được nhưng rất khó khăn. Và sự yên bình lâu dài sẽ không đến nữa.
Nhà cao cửa rộng, vợ đẹp, bồ xinh và ma túy nếu cần. Vừa gỡ xong mối này lại rối mối kia. Sau khi coi như làm xong một bản nháp thô sơ (một nhiệm vụ tự đặt ra) để người đời có thể dẫm lên, kiễng chân mà ngó qua bức tường trì trệ để thấy dù chỉ gót chân của nàng (chàng) Sáng Tạo.
Nằm vô tích sự cả đêm vẫn phải nằm. Và bạn cần nghỉ nếu không muốn chết sớm. Trên con đường bị truy sát, anh ta đã rắc kịp những hạt mầm máu của mình xuống những mảnh đất khô cằn.
Có điều, bố và ông không hiểu là con hiểu thế. Bọn con cháu chúng tôi không thể chứng kiến ông cụ quằn quại thêm một giây nào nữa. Tôi thì đã cảm nhận như vầy về cô ta trước lúc bê đơn đến.
Ông cụ rất phấn chấn. Em sẽ kể cho nó về cuộc tình của em. Họ bảo cắn là anh không thể không cắn dù có thể anh kinh tởm hành động đó.
Bi kịch khởi sự từ đó, khi họ chung sống theo hai hướng khác nhau hoặc cùng hướng lệch lạc nhưng không biết. Bác gọi điện giục xuống rồi đấy. Mà không phải bất cứ cái gì hắn tạo ra ta cũng tạo ra được.
À, còn nếu họ thất bại thì thế hệ sau, nếu còn tồn tại, và nếu còn phải làm bài kiểm tra lịch sử, có lẽ sẽ tiếp tục lén lút mở sách giáo khoa ra và chép lại đầy những trang sử hào hùng. Chà, ông anh này cũng không đến nỗi phong kiến như vẻ lừ đừ của ông ta. Mà để chửi đổng và thả con lợn trong người mình ra.
Thậm chí, ông có thể làm vua làm chúa ở đó. Nhưng nhà văn không thấy thanh thản. Nhưng tôi không thấy hơi ấm trong trái tim các chú.
Cái đêm ấy, tôi đã lao động như một người công nhân thực thụ. Biết là cái ấn tượng ấy chẳng hay ho gì. Đó là lúc bạn xác định được cuộc chiến, cuộc chơi.
Em ngủ từ mười giờ nên không rõ. Ờ, lúc ấy thì chúng lại chả tống tất cả các cậu vào lao ngục, rồi cho đói khát, rồi tra tấn, cưa chân, cưa tay, cho các cậu cảm giác đau khổ, sợ hãi, tuyệt vọng tột cùng. Chúng luôn quá tải dù bạn hầu như không làm nhiệm vụ cơ bản của sinh viên là học và trả bài.