Dù mỗi ngày lại nảy nòi ra đủ thứ để viết, mỗi lần đọc lại lại muốn viết khác. Rồi dùng một sợi xích dài khóa chung nó với những chiếc xe bị giữ khác. Đây là lần thứ hai tôi khóc trước mẹ.
Cũng dễ hiểu, đã bon chen thì mấy ai còn sáng suốt. Bác hy sinh cho cháu ít thôi, quan tâm đến cháu ít thôi để san sẻ cho họ nhé. Tôi hơi để ý anh chàng, chắc lớn hơn tôi độ dăm tuổi, xử lí cái vỏ kẹo thế nào.
Tinh thần? Bạn góp sự hoà đồng trong những trận bóng, trong những cuộc vui có điều độ. Bạn không hiểu sao bạn lại có thể hét được to thế dù bạn đang đau họng nói không ra hơi. Các em nhỏ nếu lỡ đọc thì không nên tự hào vì mình biết ngoáy mũi như tôi.
Mẹ hỏi: Hay mẹ xin hai bác cho con về nhà nhé. Ai thích thì cứ việc viết theo cách của mình. Thiên tài rốt cục chỉ là một niềm an ủi, một lí do mơ hồ, một tấm áo giáp tâm linh dụ dỗ bản thân cho cái việc quá sức của một tài năng mà bạn đang làm.
Cái đêm ấy, tôi đã lao động như một người công nhân thực thụ. Bạn không nghĩ những sự suy kiệt này do thể thao mang đến. Bác hãy nói ừ với những người ít tuổi hơn, không phải lựa lời mà nói trước những kẻ chỉ đáng nhổ vào mặt để mở đường cho con cháu.
Như thế là lập dị, là thiếu khoa học, không hòa cùng nhịp sống với mọi người. Tôi thương chúng vì chúng bị thời đại xô đẩy, kích thích đến sự phá luật trước khi học luật, trước khi có được một bản lĩnh và suy nghĩ chín chắn về tự do và khuôn khổ. Một cái gì đó kinh điển.
Sao đến giờ mà sau mỗi chiến thắng vẫn kèm theo bao thương vong. Làm khổ nhau khi đời người chỉ một lần và đủ khả năng để không làm nhau khổ. Thôi, bác đừng xuống.
Chuyện bị nhục của kẻ không có quyền, tiền, danh mi nói phải. Sớm nay, thấy bạn (dùng chiến thuật) ngồi thừ trên giường. Cái đó sẽ là một đại diện nhỏ cho tinh thần tự chủ và sự hoà nhã.
Khi thấy những hạn chế cũng như niềm buông trôi trước đời sống. Sẽ là đê tiện khi đòi hỏi lòng bao dung cho sự kém cỏi trong nghệ thuật. Nhẹ như thể bên trong đã mục ruỗng, cạn kiệt cả.
Tài năng của người nghệ sỹ mới quyết định cái hay chứ không phải do mục đích, đề tài hay cái cảm giác khi sáng tác. Dở đến độ họ bị văn chương bắt vở. Tất cả đều không sâu đậm.