Cha đã làm nhục con trước bạn bè, vì bắt con đi trước mặt cha cho tới nhà. Một cách đối đãi như vậy làm cho người ta vui lòng tự sửa mình. Chữ "tôi" phải đọc nho nhỏ mà chữ "ông" phải đọc lớn tiếng.
Nhưng trong những tiểu tiết đó, ta phải giữ một thái độ phong nhã thì mới có hạnh phúc trong gia đình được. Tôi muốn bắt đầu bức thư tôi bằng câu đó. Bà kêu đứa nhỏ ngỗ nghịch nhất, tặng cho nó chức "thám tử" và giao cho trách nhiệm đuổi tất cả những đứa vô chơi trên bãi cỏ, bất kỳ là đứa nào.
Về nhà bận ít bữa ông bực mình vì thấy màu áo thôi ra và làm đen cổ áo sơ-mi. Xin các bạn để ý rằng tôi không hề xin giảm giá nhé. Một đứa con nít ban sơ học cũng không bao giờ lầm lẫn như vậy.
Muốn có hạnh phúc, nó phải được xây dựng trên một nền tảng đã nghiên cứu một cách thông minh và khoa học, cũng như một ngôi nhà khéo cất vậy. Nhưng khi cưới rồi, điều cần nhất là đãi nhau như khách quý. Tôi cảm ơn họ và yêu cầu họ gắng sức một lần cuối cùng nữa.
nhảy chồm chồm lên, vừa chạy lại tôi vừa giơ quả đấm vừa la, mạt sát máy của tôi rồi kết luận: "Bây giờ ông tính ra sao đây?". Trước nhà bà Gent, một bà bạn của tôi, mà tôi đã có dịp nói tới, có một bãi cỏ đẹp mà tụi con nít thường tới giày xéo phá phách mỗi ngày. Bài diễn văn bắt đầu như vầy: "Ngày hôm nay là một ngày vinh dự trong đời tôi.
Dậy từ 3 giờ sáng, quét tiệm và nai lưng ra làm 14 giờ một ngày. Cái thói hay chỉ trích, trách mắng đã làm cho cha thành như vậy đó, thành một người cha gắt gỏng. Anh nghĩ tôi có nên giữ chị đầu bếp không? - Thưa bà, nên lắm chứ.
"Mới rồi, tôi mời vài người bạn lại dùng bữa trưa với tôi. Tôi sẽ chứng rõ rằng. Đến lượt ông, ông hỏi lại họ: "Bây giờ, các thầy cho tôi biết tôi hy vọng ở các thầy được những gì?".
Lý tưởng ủ ấp trong lòng sẽ cấu tạo nên những hành vi hợp với lý tưởng. Tôi tự nhủ: Bây giờ là lúc nên đem thi hành khoa học mà ta đương học đây. Ông Nicholas Murray Putler, giám đốc trường Đại học Columbia nói vầy: "Dù kẻ đó học hành tới bực nào nữa thì cũng vẫn là thiếu giáo dục".
Khi tôi ra về, thầy ấy nói thêm: "Thưa ông, quả đã có nhiều người khen tóc tôi". Bảy giờ rưỡi; và chịu ca với. Bài diễn văn đó là một trứ tác có kết quả lạ lùng.
Vậy mà biết bao người một đời lầm lẫn không chừa, không biết định luật đó. Người ta đã công nhận giá trị tài năng của anh. Vừa nói, tôi vừa viết hai điều hại đó trong cột "Hại", rồi đưa tờ giấy cho ông ta và nói: "Xin ông cân nhắc kỹ lưỡng lợi và hại đi, rồi cho tôi biết ông quyết định ra sao".