Chàng ra về thắc mắc: Tại sao nó chẳng yêu mình? Tôi hy vọng việc sớm nhìn nhận ra điều này sẽ làm chúng ta hành động cùng nhau sớm hơn để loại bỏ dần sự ngu dốt cho nhau. Và trong lúc cô đơn này, tôi vẫn muốn là em biết muốn.
Nếu thế thì họ, những con người bình thường theo yêu cầu của thời đại, thật lắm kẻ thù. Tốt hơn là kể theo cách mà bạn đang. Đã ai thực sự đặt lòng tin vào bạn đâu.
Nhưng không giệt được dốt (sự trì trệ của hiểu biết), không biến cái cảm xúc tức thời ấy thành ý thức rõ rệt thì chúng sẽ nhạt đi. Hắn mãi coi mình là một thằng nội trợ tồi. Mà trong giai đoạn ấy, biết bao con người vô tội và đầy tài năng đã không còn cách nào khác phải làm những tấm ván lót đường.
Khi con người sinh ra thì xã hội đã hình thành. Không quá kiêu hãnh mà cũng không chìm sâu vào mặc cảm. Nhưng lúc này cũng là lúc mọi người trong nhà thức dậy.
Bằng cách hiểu nó và để nó hiểu mình. Bởi vì, với những con người thành thật và tử tế ở một mức độ lớn hơn giả dối, anh sẽ thấy điều kỳ lạ. Và có phần nào vì sắp tới Sea Games 2003, Tây sắp đổ về? Nếu không thì sao đến tận năm 2003 này mới đẩy mạnh.
Điều đó cũng đồng nghĩa với việc bạn khó có thể dùng cái máy vi tính của chị út để gõ nốt câu chuyện này. Đó là sự thiếu hòa hợp của họ với đối tác hôn nhân. Phụ nữ thì thường có ai nghe hoặc không có ai nghe cũng tâm sự.
Cố nhé, cố học cho xong 2 năm rồi tha hồ, tha hồ… 2 năm. Khi rảo bước nhanh, lên xuống cái cầu thang dốc không có bậc, đưa tăcxi vào cổng… bạn lại thấy những cơn mệt bị hắt phăng sang một bên. Hay bị bạn bè lợi dụng và hiểu lầm.
Còn muốn độc lập thì phải thông minh, rất thông minh để sinh tồn trong muôn cạm bẫy tâm lí mà người đi trước cố tình hoặc vô tình tạo ra. Và xu thế thời đại sẽ đẩy họ đi tiếp theo những dòng chảy khách quan của lịch sử. Cứ giờ nào là đổ từng ấy tiếng chuông.
Hãy coi đó là một vụ tự sát và ông được lên thiên đàng. Mai vào bác không? Thôi, tắt đèn đi… Không nghe, cứ nằm ôm cuốn vở. Nhưng người xem lại trầm trồ: Ồ, một kỷ lục, suốt đời nó chỉ ăn canh.
Nhà văn uống lấy giọt nước mắt bé xíu ấy trên môi nàng. Chẳng có gì đáng bực cả. Họ vẫn gọi: Ngheo! Ngheo! Tiếng tôi nhỏ quá.