Bạn thử phân tích kỹ hơn sự lạc lõng của mình trong thế giới này. Hình như gõ phím nếu không đau mắt thì có vẻ thú hơn viết. Độ này, bố hay nhường.
Sáng nay bạn mặc cái quần bò ông anh cho, khá vừa. Nhưng thế này thì lại không chơi được: Khách vãn, ông chú, chưa say, nâng cốc với mấy chú em thân quen. Nhưng không phải sở thích.
Nhưng lịch sử thường chỉ đánh giá cao những chủ thể điều hòa được những tác động và làm chủ được hoạt động sống, nghĩ của mình. Và đôi lúc bạn muốn thế chứ, để thoát khỏi trạng thái dồn nén. Tôi ngồi đây, chẳng làm gì cả, chẳng bán mua gì cả, tôi đợi cô tôi.
Và những khuôn mặt mới như rất thân quen, như gặp ở đâu đó rất lâu rồi. Chậc, kể ra dài phết. Về trả vay, cho nhận.
Không khí yên tĩnh và thoáng đãng tuyệt đối nếu không kể một đôi lần máy bay cất cánh và hạ cánh gần đó. Đấy là theo qui ước của họ và đời sống bạn dính vào qui ước ấy như con muỗi trao cánh cho mạng nhện. Phải có mối quan hệ.
Sợ họ thấy lóe đèn lại say say gây sự thì giá có cái máy chụp không lóe đèn. Em quên mình là một thiếu phụ mà cứ ngỡ mình như một thiếu nữ bị bố mẹ cấm đoán không cho gặp người yêu. Ông nhắm mắt lại, thấy khuôn mặt vợ, và tự nhủ: Người ta vẫn phải sống khi trên đời còn có người để thương yêu.
Cũng như một thứ cảm giác quen thuộc, tôi sợ sự thất vọng, ghê sợ của mình vì họ lúc họ thất vọng, ghê sợ vì tôi thay vì đáng nhẽ phải tự hào. Tôi để vài ngày trôi đi. Kinh phí trên rót xuống cho chuyên án ma tuý là lớn nhất nhưng cứ như dầu được chuyển qua một dãy đường ống dài dằng dặc và đầy chỗ rò rỉ.
Bạn bảo chị: Đọc sách gì không mang vào cho. Mà chúng lại như cái miệng vực cứ rộng ra mãi. Lại phải chơi với cái thứ dư luận cục mịch và ù ì.
Hẳn rồi, họ phải có cách của họ chứ. Chứ không phải hắn leo lên giời. Và tiếp tục sứ mệnh sống đến chết thì thôi.
Nhưng họ không cũ lắm. Hầu hết là những người sống có trước có sau. Khoảng giữa bồn hoa và bà già thùng rác là vỉa hè.