Tôi chắc chắn có nhiều người rất tốt, nếu bắt buộc lựa chọn trong hai điều, một là đọc tập "Thiên đàng đã mất" (tập thơ của Milton - người Anh kể về tổ tiên loài người phải đày xuống cõi trần. Khi thử làm rồi mới thấy sự gắng sức đó không phải ít đâu vì cần hy sinh một chút. Không ăn cắp nó được.
Hai mươi bốn giờ đó là của bạn đấy, không có của cải nào quý hơn. Nếu bạn kiên nhẫn theo được như thế thì chẳng bao lâu bạn sẽ thấy cần bỏ ra bốn, có lẽ năm buổi tối để gắng sức làm cho xong một việc gì, cho đời thật là đáng sống. Nếu bạn tưởng rằng cứ lấy giấy bút lập một thời dụng biểu tài tình là đạt được lý tưởng, thì thà bỏ phất hy vọng đó đi còn hơn.
- Vâng, bất kỳ cái gì cũng giản dị như vậy. Có một tiểu thuyết Anh, do một nữ sĩ viết, vô cùng hay hơn hết thảy những tiểu thuyết của George Eliot Brontes, cả của Jane Austen, mà có lẽ bạn chưa đọc. Nhưng bạn cũng không có thể tiêu non thời gian được.
Y có thể không bao giờ tới thành La Mecque. tôi nói vậy và buồn mà nhận rằng phần đông người ta không đọc thơ. Tôi tin rằng dùng bảy giờ rưỡi đó một cách đầy đủ, thì đời sống trong tuần sẽ sinh động lên, hăng hái lên, và bạn sẽ ham thích cả những công việc chán nản, tầm thường nhất.
Hai mươi bốn giờ đó là của bạn đấy, không có của cải nào quý hơn. Sự mong mỏi mà không được thoả mãn có thể làm cho y luôn bứt rứt. Thành một nhà chuyên môn cũng thú lắm chứ!
Trong phạm vi cuốn sách nhỏ này, tôi không thể chỉ cho bạn mới đầu nên làm công việc nào, nhưng tôi có hai lời khuyên khá quan trọng. Bạn phải phải phân biệt văn chương và sách nghiên cứu về những đầu đề không phải là văn chương. - Sao? Ông bảo tôi luyện trí óc ngoài đường đông nghẹt người ta ư?
Chúng ta không bao giờ có thêm chút thì giờ nào đâu. Thế này thì khó chịu thật. Nhờ tập trung tư tưởng đều đều (muốn vậy chỉ cần kiên nhẫn, ngoài ra chẳng có bí quyết nào khác) bạn có thể sai khiến óc bạn như nhà độc tài, bất kỳ lúc nào, bất kỳ ở đâu.
Y đi, hoặc nhờ một công ty du lịch chỉ dẫn, hoặc tự kiếm đường lấy. Bạn không nhất định phải chuyên tâm vào nghệ thuật hoặc văn chương mới sống được một cách đầy đủ. Xin bạn đừng tỏ vẻ mỉa mai khi nghe hai tên ấy.
Tiểu thuyết đó là cuốn Aurora Leigh mà tác giả là E. Chắc chắn là như thế sẽ có lợi. Không có gì giản tiện hơn.
Thật là một chế độ dân-chủ lý-tưởng. Sự thật ấy đáng buồn lắm, chán nản lắm, u uất lắm phải không bạn? Nhưng tôi cho là đẹp đẽ kia đấy, vì có gắng sức thì ý chí ta mới mạnh được khi làm một việc đáng làm. Chúng ta không suy nghĩ.