"Mới rồi, tôi mời vài người bạn lại dùng bữa trưa với tôi. - Vâng, tôi thấy những con gà ấp của bà tốt quá, giống gà tàu phải không, thưa bà?. Và bây giờ trong cảnh về già buồn tẻ cô độc, bà khát khao chút lòng thương, chút ấm áp trong lòng và ít lời thán phục mà không có kẻ nào biết làm vừa lòng bà hết.
Cô thứ nhất chê tôi mà làm tôi hết muốn học. Không phải tranh biện mà làm cho người ta tin được. Tôi cũng tin rằng ông không vừa cầm quân, vừa làm chính trị, mà như vậy là phải.
Giọng hung hăng như muốn bảo: "Chú nói dối, chú ơi! Tôi đi guốc trong bụng chú rồi!". Phải ráng hết sức để chứng minh rằng mục đích mà cả hai bên đều muốn đạt giống in nhau, nhưng chỉ có phương tiện đưa đến mục đích là hơi khác nhau thôi. Lời khuyến khích của bạn phải thành thật và nhân từ".
Ông gợi tới một tình đáng kính và rất trong sạch, tình con yêu và kính mẹ. Rồi thì sẽ cho bà ta một bài học đích đáng. Bệnh của tôi, ông chưa muốn biết, mà cần biết cái ví tiền của tôi đã.
Tôi chắc rằng chị chăm nom nhà cửa không có chỗ nào đáng chê, cũng như cách ăn bận của chị vậy. Có lắm lần bà đạp cửa vô thư viện của ông để chửi ông nữa. "Nếu tôi dùng phương pháp của những người mướn phố khác, chắc chắn tôi đã thất bại như họ.
Tôi xin lỗi bà và cám ơn bà đã mất công viết thư chỉ bảo cho tôi". Vậy, trong khi thầy ấy cân thư của tôi, tôi nói: "Tôi ước ao có được bộ tóc như thầy!". Đây là một bức thư chép nguyên văn, nói cho đúng hơn, là một tờ châu tri, của ông giám đốc một hãng quan trọng chuyên môn quảng cáo bằng vô tuyến điện, gởi cho mỗi ông quản lý những sở vô tuyến điện trong nước.
Công ty sợ làm phật ý ông vì ông rất cần cho công ty mà lại dễ hờn vô cùng. Thành thật gắng sức xét theo quan điểm của người. Charles Schwab mà trên kia tôi đã kể chuyện, nói rằng nụ cười của ông ta đáng giá một triệu đồng.
Có thể lập lại hòa bình được không? Không ai biết được. Bà nói: "Tôi ăn cơm tháng tại một khách sạn gần nhà và họ cho một người hầu gái đem lại nhà tôi. còn cần phải học rất nhiều.
Được 2 năm, chịu không nổi, rồi một buổi sáng, không điểm tâm, bỏ nhà ra đi, cuốc bộ trên 20 cây số về thăm bà mẹ làm quản gia cho một chủ điền. Nó tràng giang đại hải như một bộ bách khoa tự điển vậy. Nhưng Hoàng đế nói: "Có cần chi điều đó".
Các bạn có thể đọc hàng tá những sách về tâm lý mà không kiếm được một lời vừa đúng vừa nhiều nghĩa như câu đó. Cha nó hết lời khen nó rồi kết: "Con đừng làm dơ cái giường đó chứ!" - "Không! Không khi nào!". Ông Cubellis đã chịu khó kiếm tài liệu về ông chủ mà ông muốn được giúp việc.