Không hẳn, đó chỉ đơn thuần là một phong cách hình thành trong việc đối diện với xã hội. Đó mới thực sự là sự cởi bỏ để đến với trí tưởng tượng. Thế bác đi du lịch, đóng cửa hàng lại, mặc kệ con cháu một thời gian.
Đó là một thực tế mà kẻ thiếu thực tế này nghĩ đến… Sao không thử ví ngược lại họ với công việc của ta. Còn gần thì… Chưa thấy loạt ảnh chụp hoa sữa nào.
Bởi không phải lúc nào cũng có thể hô to hai chữ đấu tranh một cách thật lòng. Khá nhẹ nhõm và yên bình. Cuối cùng thì nó cũng qua đi yên ổn và bạn còn chưa viết xong.
Nhưng cái chính là hai đứa phải tự biết liệu… O. Trong đời sống có lẽ chẳng bao giờ có những sự kỳ lạ, khác thường ấy. Có thể em muốn thế trong những lúc cô đơn.
Ví dụ hôm trước đi học về, 21 tuổi, thấy người lạ, chưa kịp mở miệng, bác đã bảo: Chào cô đi con. Cái mà tôi nghĩ chỉ là một nền tảng cơ bản mà một thế hệ mới cần có. Đến nơi, mẹ tôi xin lỗi ông ta.
Có điều, người người làm kinh tế, nhà nhà làm kinh tế. Mà cuộc sống thì không thiếu những điều tươi đẹp để tận hưởng. Cho đến giờ phút này, trên thế gian này, tôi vẫn là một kẻ hèn.
Nếu không chứng tỏ được bản lĩnh, bạn sẽ rơi xuống vực. Ông hãy trả lời có hay không. Môn Văn bố tôi cũng dẫn đến nhà thầy dậy Văn nói chuyện.
Tích trữ một khả năng kiến giải, phân tích tàm tạm để mổ xẻ vấn đề. Ông hãy trả lời có hay không. Trong lúc thần kinh chập choạng, làm đến thế này cũng chưa biết làm thế nào hơn được, tội gì không cho mình chút nhàn tản lấy lại sức.
Ở đây, họ chỉ nhìn vào gáy người phía trước chứ hơi đâu bận tâm nhìn mặt người phía sau. Không để nàng phải đau đớn hơn nữa. Phải cạo râu đi nghe chưa.
Coi như thử đem lại một tiếng nói về vài diễn biến nội tâm của một (hoặc những) người làm việc sáng tạo. Bởi chúng còn huỷ hoại khiếp hơn cả âm thanh. Tôi muốn thử những cách khác.