Nhưng vấn đề là bạn tin nếu thế bạn sẽ chóng chết hơn. Điểm cuối cái đuôi nằm giữa màn hình. Còn nếu quá ít người đủ tài để nhận ra phải thiện và thực hiện được nó; và nếu tôi (cũng như những người đồng tình với tôi) nỗ lực mãi mà khả năng có hạn, không đủ sức lay chuyển họ; thì sự cô đơn mãi mãi của thiên tài vẫn còn tạm thời là một định lý chưa thể lật đổ.
Cái đồng hồ cát nó không đứng yên vĩnh viễn để mặt thiện hoặc mặt ác bị úp xuống và trở thành thuộc tính vĩnh cửu khi cát chảy xuống hết. Cũng có thể họ không tìm thấy. Ấy nhưng nhỡ đồng chí ấy phì một cái… Chắc là mình không chịu được.
Hơn nữa, một sinh viên đã nghỉ học non một năm và không có nề nếp. Nhưng cứ thử viết xem, biết đâu làm được cái gì đó. Dù có thể biện minh rằng anh xứng đáng với nó, rằng xã hội mà ai cũng sợ tiêu tiền lớn như anh thì kinh tế đi xuống trầm trọng, rằng anh tiêu như khi cần anh vẫn có thể chia sẻ… Chia sẻ? Có hôm bực, mẹ bảo Thấy con viết về chia sẻ mà chẳng thấy con chia sẻ việc nhà gì cả.
Còn mình bạn với chiếc xe cạn xăng. Một giai đoạn thực tế đã và đang diễn ra là những tâm hồn chết, sau một thời gian cầm cự, dần hòa với những tâm hồn chết trước khi chào đời làm thành những khối ung nhọt. Và từ đó, tớ không thấy rác rơi xuống từ anh ta.
Nhưng cái giấc mơ cũ ấy, đời có lấy đi đâu. Tôi cứ theo qui luật, phải nhích dần trên các bậc thang nhận thức, tích lũy để nhảy lên bậc sau. Tất nhiên, cuộc sống đưa đẩy sẽ không cho con người nhiều cơ hội để độc lập làm những việc thấy cần thiết và bổ ích thay cho những sắp đặt nhàm chán, vô nghĩa.
Không biết thì khó trách. Nhưng bạn không có nhiều cơ hội tự do như thế. Bạn tự hỏi bạn có phải là người cần nhiều lạc thú hơn mức bình thường.
Ở đó, có thể tôi sẽ như một anh nông dân lạc lõng trong bữa tiệc thị thành. Các anh chị chưa bao giờ dám thế. Tớ không biết và tớ cũng biết.
Nhưng điều đó cũng chứng tỏ để bao người có tầm nhận thức và khả năng dung hòa thấp hơn bố có được sự đổi mới, thật khó vô cùng. Và tôi sẽ cố tâm niệm sẽ quay về. Tôi phải tiếp tục đi với thân xác không được cái đầu dành thời gian chăm nom.
Hết màn chào hỏi, bắt đầu cuộc hỏi cung ngọt ngào. Họ sẽ đau nhưng không nhiều như tôi từng tưởng tượng. Tôi dẫn ông anh ra chỗ chải đầu.
Bố nhường khán đài A cho chúng tôi. Bác gái tôi thường có vệ tinh quanh tôi. Mang đi cảm giác lạnh lẽo của những năm cuối cấp.