May là tôi vô tâm, không thống kê đây là lần thứ bao nhiêu. Hay tại nỗi cô đơn? Dòng họ của tôi cô đơn. Cháu nó đang bị đau cơ.
Lúc đó bác gọi: Xuống nhà nhanh con, bố mẹ con đến. Lăn đến chừng nào bay hơi và ngấm vào da thịt Nhân Gian đến hết thì thôi. Khi có một động lực, một sức đẩy lớn thì họ sẽ trở nên nhân ái và hùng mạnh.
Trên đường về, bác tôi bảo: Đấy, con thấy không. Họ là mỗi con người. Nhưng bác nói: Bật dậy nào.
Nhưng càng lớn, tôi càng dốt. Như thế là như thế nào? Là như nhiều người tôi gặp và không mong đợi thấy lần hai. Tôi không đòi hỏi gì cả, tôi để tất cả tự do.
Mình không thích từ vàng nghĩa vật chất. Nhưng mà sau đó thì sao? Có mèo lại hoàn mèo? Bạn thích được đi một mình lúc này, giá có cái máy ảnh và giá biết chụp lúc đêm thì tốt. Bạn bắt đầu giở miếng im lặng của mình ra.
Thế nên mới chả bao giờ hiện sinh tất tần tật cả. Mà chỉ có thể cầm cự với lượng máu chảy hết chậm hơn kẻ bị đâm khác. Để nấu cơm cho anh ăn.
Thấy chưa, cả nhà đều lo cho con. Họ ngắm nhau hồi lâu. Rồi chợt nhớ ra, bác tiếp: Đúng rồi.
Mà cái đồng hồ ấy xoay, lắc lư trong đời sống. Khi em trả lời thì anh sẽ bảo: Anh không nghĩ được cao xa như thế đâu cô bé ạ. Bác gái giọng nhẹ nhàng: Thôi.
Im lặng ra về giữa dòng người hả hê. Vì cô người cá trong tivi đang ngậm cái đuôi nó. Biết là cái ấn tượng ấy chẳng hay ho gì.
Trực giác giúp tôi luôn biết phải làm gì, chỉ không ai biết điều đó mà thôi. Cuối cùng, đứng trên một góc nhìn (cứ coi như) toàn vẹn, dung hợp các mặt của đời sống, như thể toàn bộ những gì thuộc về bạn chỉ là một con mắt (có thể là) tròn xoe hấp thụ mọi phương hướng của cái vũ trụ nằm trong và ngoài nó thì bạn chưa biết một tí gì cả. Bác trai thì có hội cựu chiến binh và những bài tập tự chăm sóc sức khoẻ của mình.