Nhưng dù sao thì tôi vẫn bị cái tưởng tượng ngầm ấy ám ảnh sơ sơ. Không rõ là sự thờ ơ của kẻ thấu suốt; hay lòng đố kị ngầm ngầm không tự nhận thức được của con ngài không đủ sức thoát ra khỏi kén trước đàn bướm tung tăng. Nhưng với một điều kiện: Những người xử tôi sẽ phải chịu chung hình phạt ấy nếu mai đây, công chúng chứng minh họ đã xử sai và lạm quyền.
Vài câu đùa nữa, và những người mới nhìn bạn với ánh mắt trìu mến như những người cũ đã từng nhìn. Người gác sở thú hỏi: vào trường hợp của cô, cô có ra vì mấy hạt lạc không. Mà có thể họ hiểu nhưng không áp dụng được vào thực tế: Bất cứ thằng con trai nào cũng coi mình là một thằng đàn ông ở những giá trị nhất định chứ không phải một đứa trẻ con hay một cậu bé.
Nhưng vấn đề là bạn tin nếu thế bạn sẽ chóng chết hơn. Và người lấy lần thứ nhất lại thêm dằn vặt. Bác lên nhắc lại bài học thuộc lòng luân lí.
Bạn chưa làm được gì cho họ. Họ nỗ lực vì điều đó. Lạ là con chó không sủa một tiếng nào.
Nhưng anh không quẹt diêm mà anh cứ ngồi đó. Không còn là độc quyền của đường Nguyễn Du và một vài đường khác. Chỉ như mỗi ngày đều đều ăn một phát búa gỗ vào đầu.
Đó đúng là khoảng cách giữa doanh nhân và nhà văn. Sự đồng cảm với những người cùng khổ là có nhưng sẽ không quá sâu sắc khi tôi ít trải qua nỗi đau của chính họ mà chỉ thấy chúng trong văn học, trong đời. Khi nó ngừng chứng minh, những đứa trẻ bất hạnh không được nuôi dưỡng trong tình thương như những kẻ có tài nhưng ác kia, ngày một nhiều.
Cửa ải đầu tiên là bác trông xe. Vậy ra là tại những lần như thế này. Mệt nhưng tôi không có quyền sở hữu mình để cho mình hồi phục.
Trước khi kể thì bạn làm một số động tác miêu tả để xác định mình đã tỉnh táo. Từ phòng thị trường, chạy đi photo, dịch một số thư từ tài liệu, ngồi rỗi hơi vì không biết làm gì hoặc làm những việc mình chả hứng thú gì… tôi nhảy xuống xưởng sản xuất, có những kỷ niệm khó quên… rồi tót lên phòng thiết kế. Sở dĩ đặt tên các sêri truyện này là các NGOÁY MŨI vì khi bắt đầu viết tôi đang ngoáy mũi.
Bây giờ bác đang trăm mối lo. Chúng tạo thành ba điểm thẳng hàng trên một đường thẳng. Chỉ là chuyện phiếm thôi.
Chị út ra viện được điều trị tại nhà, ít phải đi học, bạn bè đến thăm, bữa cơm đông người trẻ tuổi, cười đùa, ấm cúng hẳn lên. Tôi cứ mãi im lặng nhìn vào trang sách. Mua để đến những giờ bỏ học.