Sự vô trách nhiệm và trái tim chai sạn của con người có thể gây ra bất cứ thảm họa nào… Để không hoảng loạn (như một con thú bị săn đuổi, nhốt vào lồng, chăm chút từng tí, cậy miệng tống thức ăn vào, muốn hót muốn gầm nhưng giờ này không phải giờ hót giờ gầm, là giờ học cho nên người) thì phải tham dự vào trò chơi này như một cuộc phiêu lưu nhỏ. Tôi có một người chị họ ngoại nữa, cũng trạc tuổi chúng tôi.
Bạn hiểu giới hạn khả năng nhận thức của bố mẹ. Có lẽ hình ảnh một thằng con trai 21 tuổi mặt nhăn nhúm bơ phờ nằm trên giường rên hừ hừ và cáu gắt suốt ngày mới là một biểu tượng cụ thể về bệnh tật và đau đớn thích hợp cho trí tưởng tượng của họ. Có lẽ bố đã qua rồi cái thời dũng mãnh.
Mẹ vào lấy khăn mặt tôi trong buồng tắm đặt lên trang sách, lau mũi lau mặt cho tôi rồi lau cả cho mình. Tất cả trị giá một cuốn tiểu thuyết ông viết trong năm năm. Xung quanh thì luôn văng vẳng những góp ý: Mong muốn làm tốt cho xã hội là chính đáng nhưng trước tiên lo xong thân mình được thì hẵng nói cao xa.
Lúc ấy, mẹ sắp đi làm, mẹ xuống bếp thấy thế, mẹ bảo: Sao con lại đốt sách đi? Im lặng nhìn ngọn lửa. Định tung lên mạng hai cái ảnh chụp hoa sữa lúc đầu mùa nhưng máy scan hỏng. Và những miếng mồi lạ mà ta chưa từng biết.
Trong đời sống có lẽ chẳng bao giờ có những sự kỳ lạ, khác thường ấy. Mặc dù tình yêu thương có thể cứu rỗi tất cả nhưng tình yêu thương của thế giới này hiện đang quá ít ỏi. Trong thâm tâm, người ta có quyền tùy chọn thị trường cho sản phẩm sáng tạo.
Vận động, đọc sách và làm việc theo sở thích khiến thằng con trai bớt côn đồ. Ở đó, có thể tôi sẽ như một anh nông dân lạc lõng trong bữa tiệc thị thành. Bạn sẽ không trình bày nhiều.
Khi mà đã lớn đầu cả rồi. Một ngày thả ra nắng mặt trời. Không rõ là sự thờ ơ của kẻ thấu suốt; hay lòng đố kị ngầm ngầm không tự nhận thức được của con ngài không đủ sức thoát ra khỏi kén trước đàn bướm tung tăng.
Nhà văn nhìn thấy trong mắt nàng một vẻ chăm chú tinh nghịch. Con đi đâu? Tôi: Cháu đi mua sách. Trong thời gian cần để nhớ ra việc mình đã làm 2 tiếng trước, thì viết, để đỡ tiêu hoang đêm.
Đó là những kẻ có bộ óc lãnh đạo siêu việt. Là lạnh tanh suốt những miền oan trái và khóc khi lỡ để rơi một ánh nhìn. Tôi thì cất lại trong đầu.
Nó dễ là một cú sốc nếu không chuẩn bị kỹ. Anh dạy em, biết, quay ngay. Dù có lúc bác nhận ra rằng sự hy sinh mòn mỏi và sai phương pháp của bác nhiều lúc có làm ai hạnh phúc hơn đâu.