Bố mẹ dắt bóng nhưng không lừa qua được tôi. Không bắt nạt nổi con gái thì nó bắt nạt chó mèo… Trong lòng thằng con trai nào cũng đầy ức chế và bất mãn. Cái chính là tự mình phải làm chủ mình.
Có những lúc tổ chim bị gió thổi xuống. Liếc thấy mẹ có dừng chuột hơi lâu ở câu: Mẹ ơi, con thèm nghe mẹ mắng, mắng yêu. Trước khi đến, tôi ngầm tưởng tượng đó là một nơi khá chật chội, có những người khoanh tay đứng ở các góc.
Đời sống toàn vẹn là đời sống nhiều trạng thái với những tỷ lệ khác nhau mà tự thân chủ thể dung hợp, pha trộn. Có lẽ nếu có vé tháng tôi đã mua. Cũng không được đọc truyện nữa.
Còn những thiên tài thì phải chấp nhận đã là thiên tài thì phải sống và không được chết. Cũng như một thứ cảm giác quen thuộc, tôi sợ sự thất vọng, ghê sợ của mình vì họ lúc họ thất vọng, ghê sợ vì tôi thay vì đáng nhẽ phải tự hào. Vẫn đang chỉ là kinh doanh chộp giật.
Sau hai tuần (chỉ làm ngày chẵn còn ngày lẻ ngủ li bì), bà chị, sếp, ký cho trưởng phòng phát cho tôi một tờ giấy lĩnh lương: 200 nghìn. Ông lão giật thót mình: Ấm! Đúng là thân làm tội đời!
Tôi cứ mãi im lặng nhìn vào trang sách. Tôi mong nó đọc nhiều hơn nữa, khi đó nó sẽ có suy nghĩ khác về gia đình, không như cái cảm xúc của một đứa trẻ không được nhiều hồn nhiên (dù nó vẫn hay tồng ngồng thay quần áo sau khi tắm trong cái phòng đã chốt cửa có mặt tôi và ông cậu). Đó cũng là hình ảnh của đời sống phát triển.
Có điều, ở cái độ tuổi này, khi mà còn tay trắng, bạn phải vượt thoát khỏi nó để tự tạo khung cảnh ấy cho mình. Cậu có là kẻ mạnh hơn tớ để cậu thoát khỏi cái cậu cho là áp đặt của tớ và cho mình quyền xóa nhòa mọi ngữ nghĩa không? Đơn giản, độ này đêm ít ra ngoài.
Bỏ mặc chúng và rặn những ý nghĩ mới. Bởi lẽ em là người phụ nữ bình thường, bình thường nhất… Tôi định chờ mẹ bảo: Mẹ cho con thôi học nhé.
Dù sao bác vẫn hơn rất nhiều kẻ đẩy lịch sử đi lùi. Hắn không rõ sự thấu suốt là thế nào nhưng hắn cảm giác cái sự thấu suốt mà người ta thường biết chỉ là một trạng thái khá đơn điệu. Sai lầm lớn nhất là họ không đủ khả năng lí luận thuyết phục vì không đi tiếp những nẻo đường phong phú của nhận thức.
Mà chúng lại như cái miệng vực cứ rộng ra mãi. Mấy hôm, ngủ đến 3 giờ chiều, đêm thì thức trắng. Có gì thì mẹ mới giúp được chứ.