Ta có thể giải thoát cho người đàn ông đó khỏi đau đớn và lũ con đốn mạt. Ngồi chuyện trò một lúc, ông anh bảo cho nóng hơn nhé. Hiện sinh hết thì còn gì là người.
Nhưng nó còn nhiều việc mà cái tuổi đó khó tự điều tiết hợp lí: Học chính, học thêm, tập luyện thể thao (khá chuyên nghiệp, ăn lương). Người quan tâm đến vấn đề này chứ không đọc liếc qua sẽ có thể hỏi ngay rằng: Cứ cho là thế đi nhưng tại sao có nhiều nguyên thủ quốc gia mà IQ, EQ lại thấp như vậy? Đối với những trường hợp (không phải là hiếm này), chúng ta cùng thử liên tưởng xem… Đơn giản vì tôi 21 tuổi và tuổi này là tuổi đến trường.
Chắc họ nghĩ bạn là bồi bàn. thơ ơi còn hay nữa không - sao lòng cứ thấy mùa đông thế này - còn hay chứ vẫn còn hay - bằng không đưa đẩy bàn tay phí hoài - thơ ở trong tớ ở ngoài - cả thơ cả tớ lạc loài bên nhau - thơ đau tớ cũng đau đau - thơ buồn tớ cũng mau mau buồn buồn - hai tay thơ bắt chuồn chuồn - biết đâu tớ cũng lìa nguồn mà xa - thơ ơi thơ có phải là - nỗi oan chẳng thể thật thà giải duyên - tình yêu là kẻ tật nguyền - lắp vào những miếng hão huyền nhân gian - cũng còn nhiều chuyện phải bàn -vốn nhân cái dịp bầy đàn lung lay Bác lại bảo: Cấm tiệt đi đá bóng.
Mọi người dưới nhà vẫn gọi: Ngheo! Ngheo! Mình chẳng bao giờ phải tính toán với mình. Có thể bác sẽ không biết cho tới khi đọc những dòng này.
Sau hai tuần (chỉ làm ngày chẵn còn ngày lẻ ngủ li bì), bà chị, sếp, ký cho trưởng phòng phát cho tôi một tờ giấy lĩnh lương: 200 nghìn. Mãi rồi bạn mới nghĩ ra phải bịt tai lại và quả nhiên là nó dứt. Đáng nhẽ (và có lẽ về sau) các lớp học cần có kiểu thư giãn này cho giáo viên và học viên.
Không háo hức khi bước vào và không nuối tiếc khi bước ra. Tôi tìm thấy nàng khi lần đầu tiên vào lớp, ngồi vào chỗ cô giáo chỉ. Dù nó không được kể một cách hấp dẫn thì nó cũng có cái gì đó mơi mới.
Người lớn thì thật xa lạ. Bố nhường khán đài A cho chúng tôi. Người bố không nhớ nhiều về việc vợ nói chuyện điện thoại ở tầng dưới, đứng ở tầng trên nhấc máy nghe trước mặt con.
Và tiếp tục sứ mệnh sống đến chết thì thôi. Mặc dù đó chỉ là một phần nội dung của những gì tôi viết. Em gọi mãi không dậy.
Những bản sao của sự quỷ quyệt và tàn độc. Muốn vào phòng giám đốc nói em làm việc thấy có hiệu quả thì mới nhận lương. Một là: Nếu tôi hoặc một người tôi yêu mến mắc bệnh hiểm nghèo cần chữa trị với chi phí rất lớn thì làm thế nào? Hai là: Khi phải hứng chịu những bất công của quyền lực thì phải chống lại bằng cách nào?
Đầu năm, có anh công an quen thân nói nó có tên trong mười mấy đứa lọt vào sổ đen vì viết linh tinh trên mạng miếc, vi tính vi teo. Dù không bao giờ có tận cùng. Năm trăm đồng hay năm trăm nghìn ạ? Năm trăm đồng.