Hôm bác trai hút lại, bác gái bảo: Anh chẳng có lòng tự trọng gì cả. Thế giới cũng không phải không có người biết điều và lịch sự: Cháu ơi lấy giùm bác đĩa cơm. Khi rời sân cỏ để về căn phòng tầng hai cách mặt đường chừng mười mét.
Tôi ngồi đây đoi đói tình người khi mọi người đang lo lắng ở nhà, gọi điện đi tứ phía. Em muốn sinh ra một đứa trẻ để anh viết về nó. Trong chính những con người thích ứng với công nghệ hiện đại, cũng không nhiều người biết đến hoặc biết điều chỉnh cái đồng hồ cát trong mình.
Dải đường chính phía ngoài lắp đèn thưa thớt, âm u, bụi mù. Thậm chí, có thể xuất hiện chút tò mò và hơi háo hức là khác. Lăn về đâu? Mình chẳng biết.
Ấy, đừng bảo tở hoang tưởng. Và khi kẻ thua bay đến miền đất hứa, rũ bỏ mọi tranh đua chốn hồng trần thì kẻ thắng mỉm cười bấm nút cho máy bay nổ tung. Bà già hình như chột mắt, cử chỉ có vẻ khỏe mạnh và bất cần.
Tôi yêu và thương bác tôi. Nhưng lí trí không cho phép. Cháu bảo: Để cho đẹp ạ.
Mẹ: Cháu ở dưới này có ngoan không bác? Bác gái: Cháu ở đây đỡ đần tôi nhiều lắm mợ ạ, bán hàng, dọn hàng (thật ra, ở đây, tôi như một thằng nhóc, chả phải đụng tay vào việc gì to tát, thỉnh thoảng thì lấy cái tăm hộ bác, dắt xe vào hộ chị, đèo bác đi lấy hàng một tí, trông hàng hộ bác một tẹo…). Tôi không đòi hỏi gì cả, tôi để tất cả tự do. Mọi người bắt đầu thấy cần xích lại gần nhau và biết tận hưởng cuộc sống.
Và thường thì tôi giết nhưng không để hắn chết. Câu được rồi, tốt thưởng cho bạn lúc bạn đẩy xe máy lên nhà qua các bậc thềm cao, hoặc lúc tưới cây xong, hay khi ăn đủ ba bát cơm (bài tủ dành cho bữa cơm: Cơm ba bát-áo ba manh-đói không xanh-rét không chết). Có những chi tiết của giấc mơ mà bạn hiểu, chúng phản ánh đúng thực tế, nhưng không nhiều.
Người hoài nghi mệnh đề bạn là thiên tài nhất có khi là chính bạn, kẻ tự dằn vặt. Và trong lúc cô đơn này, tôi vẫn muốn là em biết muốn. Chẳng phải họ đang tìm đến những sự thoải mái cho nhau như mong muốn của tôi đó hay sao.
Số đông vẫn ngu dốt và hèn hạ. Để bạn yên và bạn có thể giúp họ rất nhiều mỗi khi bạn có thời gian bên họ. Rồi, Việt Nam mặc áo đỏ thế nào cũng thắng.
Chẳng hạn bạn chưa bao giờ nghĩ đến chuyện cầm tay một cô gái. Tôi đang viết với tư cách một thiên tài. Hơi hơi nghĩ biết đâu dây thần kinh nào đó đã trục trặc và bạn phải nghe tiếng tít tít suốt đời như gã thuyền trưởng trong Peter Pan bị ám ảnh bởi con cá sấu đồng hồ.