Trong cái xứ sở của thời-gian, giàu nghèo cũng như nhau, khôn dại cũng như nhau. Nhưng tôi chưa bao giờ thấy một bài tuỳ bút chỉ cách sống 24 giờ một ngày. Người ta phàn nàn thiếu năng lực tập trung tư tưởng, không ngờ rằng năng lực đó có thể luyện được.
Có gì đáng chán đâu? Ngay trong công ty địa ốc cũng có cảnh đẹp lạ lùng, biến hóa của đời sống. Phân tích cảm giác ấy, ta sẽ thấy trước hết là một nỗi lo âu, bối rối, chờ đợi, ngóng trông, mong mỏi. Bạn đừng tưởng tượng rằng tuần sau, nước sẽ ấm hơn đâu.
Có một bộ óc biết tuân ý ta thì nên lợi dụng nó một cách tối đa. Hai mươi bốn giờ đó là của bạn đấy, không có của cải nào quý hơn. Biết rằng mỗi ngày chỉ có 24 giờ và phải hài lòng với số giờ đó, điều ấy dễ dàng quá mà!".
Nhưng có gì lạ đâu? Vẫn là luật nhân quả mà. Lý do không phải những tác phẩm trên không nghiêm túc mà vì: tiểu thuyết dở thì không nên đọc, còn tiểu thuyết hay thì làm cho ta đọc một mạch, nhanh như một chiếc thuyền con trôi theo dòng nước, và tới đoạn kết thì ta muốn hết hơi mà chẳng mệt nhọc chút nào. Có nó, làm cái gì cũng được; thiếu nó, không làm được việc gì cả.
Bạn thử theo đi, bạn sẽ thấy phương pháp ấy chữa được phân nửa những bệnh trong đời, nhất là bệnh ưu tư - cái bệnh khốn khổ, có thể tránh được và có thể làm cho ta mắc cỡ. Trước khi tới bến xe, bạn phải kéo nó về có tới bốn chục lần. Một chương trình làm việc hàng ngày không phải là một tôn giáo.
Hai mươi bốn giờ đó là của bạn đấy, không có của cải nào quý hơn. Hãy chú ý hết vào việc hồi âm, không cho óc mình nghỉ ngơi một phút nào suốt cho tới khi tới sở, tới nơi bạn ngồi ngay xuống, lấy giấy trả lời. Có một tiểu thuyết Anh, do một nữ sĩ viết, vô cùng hay hơn hết thảy những tiểu thuyết của George Eliot Brontes, cả của Jane Austen, mà có lẽ bạn chưa đọc.
Bảo rằng trí óc bạn không thể tập trung vào một tư tưởng là không có căn cứ. Không có gì giản tiện hơn. Mặc dầu vậy, ông ta vẫn nhất định coi những giờ làm việc từ 10 giờ sáng đến 6 giờ chiều là khoảng thời gian chính trong ngày, còn 10 giờ trước và 6 giờ sau khoảng đó là phụ, chỉ như một đoạn mở và một đoạn kết vậy thôi.
Tôi biết có những người cứ đọc, đọc như người ta uống rượu. Còn nhiều cuốn nổi danh hơn nữa. Làm thế nào để sắp xếp cuộc sống một cách hợp lý và khoa học, tận dụng những giờ phút rảnh rỗi tưởng là dư thừa vào những việc có ích đó là một cách để "tăng tuổi thọ", để kéo dài khoảng cách hữu hạn của đời người, cũng là một trong những bí quyết hương tới thành công.
Và khi đã quyết định làm xong một công việc nào thì dù nó buồn chán đến đâu, cũng phải làm cho xong. Thế này thì khó chịu thật. Trái lại, chắc chắn là giá trị 8 giờ ở sở còn tăng lên là khác.
Tới nơi ông thường phải đợi xe. Nhưng có nhiều mức độ. Lẽ nhân quả bao bọc vũ trụ.