Trước đó, lúc nghe mẹ khóc bên cạnh, tôi đã muốn ôm lấy mẹ, gục đầu vào vai mẹ. Như đôi lần nó chợt thốt ra lúc bực bội. Bạn không muốn rũ bỏ hoàn toàn để làm mới toàn bộ.
Lũ mơ đôi lúc rất xảo quyệt và gây chia rẽ vì những thông tin đâu đâu mà chúng nhặt nhạnh về. Nhưng cây ở đó vẫn cao vút, săn chắc và cổ kính hơn. Hy vọng, cái này có thể giúp gì đó cho giấc ngủ của bạn.
Trái lại, còn có thể tỷ lệ thuận. có vu khống, luận tội, bào chữa, kết án, kháng án, tống giam, xử lại… Hơn nữa, khi giữ được những khoảng cách tương đối để mình làm mình chịu, cũng bớt ngại là một sinh vật dễ đem lại sự nguy hiểm, đau khổ cho người khác.
Hai tiếng trước tôi đang… Đang làm gì nhỉ? Mẹ kiếp! Cho tôi 2 tiếng nữa để nhớ ra. Về sau, đi đá bóng, tôi gọi nó chỉ một câu, nó tự động dậy ngay. Sống trong tục tĩu, người ta đâm quen, còn bắt chước theo để ai cũng như ai.
Cũng như còn đặt cược ở sự ngẫu nhiên trong cuộc chiến thiện-ác chính trong mỗi con người giữa loài người. Nếu họ không hiểu nổi những điều mà bạn cố giảm thiểu sức ẩn dụ, sự chua cay để dễ hiểu, dễ cảm (kể cả bằng những bộ óc, quan niệm dần bị đồng hóa); dễ chẳng bao giờ họ tiếp nhận được những sự hoang mang làm náo động tâm thức trong các tác phẩm khác và của người khác. Thấy chưa, cả nhà đều lo cho con.
Nhưng dần dần thì cũng gỡ được chút ít. Bởi vì nó không là một giấc mơ mà là một cái kiểu như đồ chơi ở Nga (quên tên rồi), mở con to ra lại thấy con bé, mở con bé ra lại thấy con bé hơn. Hình như gõ phím nếu không đau mắt thì có vẻ thú hơn viết.
Lần đầu tiên ông không phân tích nỗi buồn của mình. Ta cõng nàng đi trên sóng. Dịu dàng cũng có đấy, không thì sao bạn chưa bỏ đi, nhưng đó chỉ là những sự dịu dàng vớt vát, vừa đấm vừa xoa.
Hồi trước, đã thường gắt lên mỗi khi đi làm về, tôi chạy đến hỏi chỉ để làm nũng: Có gì ăn không? Hoặc mỗi khi tôi kêu đau chân, đau mắt để nghe một câu quan tâm hoặc dỗ dành, thì nhận được những lời như: Ngồi vi tính nữa đi. Chơi là nằm mơ bất tận trong tự giam hãm vào khuôn khổ. Bạn không sợ người ta chán đọc vì họ chán đọc chắc gì bằng bạn chán viết.
Hắn không coi cái vẻ hư vô là thấu suốt. Và những khuôn mặt mới như rất thân quen, như gặp ở đâu đó rất lâu rồi. Phải ăn để bác không hỏi: Sao thế? Và còn để lấy sức viết.
Khi vội vã rút chân ra khỏi nỗi cô đơn bằng sự vùng vẫy bản năng, người ta càng dễ lún sâu vào nó. Chỉ vì chữ vì mà nhân loại bị ghét lây. Bất hạnh thay, sự phong phú thuộc về muôn loài nhưng không nhiều cá nhân nạp nổi nó vào người.