Việc này chắc chắn không bao giờ thừa. Có thể đây không phải là vấn đề chính đáng và cũng không nên khuyến khích. Luyện tập bài nói nhiều lần cho tới lúc bạn có thể nhìn khán giả mà thao thao bất tuyệt.
Đại đa số chúng ta khi oe oe khóc chào đời thì đều có mức khởi điểm như nhau. Có thể bạn thấy chán ngấy và bực bội, nhưng hãy kiềm chế sự bực bội đó lại, và chớ có nói với ai trong cuộc họp là: Tôi chưa từng nghe ai phát biểu mà ngốc nghếch đến như vậy!. Nói chuyện với cấp dưới thì giữ thái độ như thế nào? Có nhất thiết là lúc nào cũng phải nói như quát thì mới thể hiện được cái uy của người lãnh đạo? Chắc chắn là không.
Không nên chia buồn bằng câu nói: Tôi biết anh rất buồn, rất đau khổ… Vì câu nói này là thừa. Tôi, bạn, chúng ta đã phải làm việc ngoài giờ để có tiền học đại học, rồi phải làm ngày làm đêm để thăng tiến trong công việc. Chàng trai ở đầu dây bên kia mừng quýnh lên, cám ơn tôi rối rít.
Bởi thế, nếu một cúc áo của bạn chưa cài, khán giả sẽ nhìn thấy. Ông không bao giờ ngại cười lẫn không ngại lấy bản thân mình ra để chọc cười thiên hạ. Lên sân khấu đi nào! Anh muốn nói gì, muốn làm gì cũng được.
Nếu chúng ta bị khớp trước đám đông, nếu chúng ta e dè và lúng túng thì không thể làm nên trò trống gì được. Vì thế phải chuẩn bị trước một chương trình càng cụ thể càng tốt. Thực tế minh chứng rõ ràng điều này.
Anh ta nói đề tài này sẽ làm mọi người hứng thú lắm đây. Bốn mươi năm về trước, lúc bắt đầu vào làm việc ở đài phát thanh, tôi chẳng hề có một chút kinh nghiệm nào cả. Dường như ông có thể phân tích được bất cứ vấn đề nào.
Tôi sẽ được làm việc giống như Arthur Godfrey, phát thanh viên nổi tiếng của đài CBS lúc bấy giờ. Và còn vô số việc cần thiết khác phải luyện tập… Chớ nên nhảy ngang xương vào cuộc đối thoại của người khác chỉ vì muốn gây sự chú ý.
Tháng 10-1993, Bob Woolf, người bạn và đồng sự thân thiết nhất của tôi đã vĩnh viễn ra đi một cách đột ngột. Anh bạn you know liệu có giao tiếp hiệu quả không nếu cứ để thói quen bạn biết không lấn áp? Một thói quen nhỏ nhưng đem lại một tác hại có thể không nhỏ chút nào. Việc này chắc chắn không bao giờ thừa.
Khán giả biết tôi cũng như họ, tôi đâu có biết phần cuối của bản tin kia là gì. Shirley nhanh chóng thêm vào: Trong đó có cha mẹ, anh em, và ngay bản thân tôi. Tháng 4-1994 Billy lên chương trình Larry King Live sau một chuyến công du đến Triều Tiên và mang về cho tổng thống Clinton thông tin về tình hình Bắc Triều Tiên sau khi chủ tịch Kim Il Sung mất.
Một trong những điều khiến Ted trở thành người trò chuyện hấp dẫn nhất là vì bản tính ông rất ghét phương tiện truyền thông đại chúng. Có khả năng nói về mình một cách thật lôi cuốn thậm chí còn làm người khác cảm thấy tò mò và muốn biết nhiều hơn nữa. Hoặc nếu thoáng thấy người quen ở gần đó, ví dụ bạn đó tên là Stancey chẳng hạn, thì bạn có thể hô lên: Stacey này, bạn có biết Bill không?.