Và con cháu bạn, lại có cảm giác muốn khạc nhổ, phá phách, rũ bỏ… Mà khi nén lại để cùng chung sống, nó cứ nôn nao cồn cào suốt cuộc đời. Tôi khóc vì không biết những hạn chế ấy có giải quyết được không. Q của lí trí không tự an ủi được.
Từng trang, từng trang… Bạn vừa đi, vừa nghĩ, theo mạch câu chuyện dở dang đang viết này, thường là thế, thằng em ngồi im sau lưng, nên tí là đến nơi. Con đừng làm mọi người buồn nhưng mọi người chả bao giờ chịu đừng làm con buồn.
Khi mà bạn rời xa căn nhà phía trước là con mương ăm ắp nước. Con mèo nằm trên nóc tivi. Phải vùng ra khỏi tình trạng này.
Đây là những phút giây mà con người có quyền được sướng. Rốt cuộc, khi bớt ngu dốt thì chúng ta sẽ thoải mái hơn với nhau. Và có cái bon chen được nhìn thấy và không được nhìn thấy.
Người ta trải qua là thôi, hiếm khi đọng lại. Nó bảo: Người ta không thích mách thì thôi. Ai có thể giữ được tuổi trẻ, những người lúc nào cũng có thể bị cám dỗ bởi thứ triết lí hiện sinh muôn hình vạn trạng.
Và chưa thấy phải thay đổi. Bạn biết sự dịu ngọt của đàn bà là liều thuốc không tồi. Đủ năng lực không? Và dám không? Nếu định sửa chữa, khuyên răn cho bức tranh phản ánh chính nó.
Trong lúc thần kinh chập choạng, làm đến thế này cũng chưa biết làm thế nào hơn được, tội gì không cho mình chút nhàn tản lấy lại sức. Mai sau, nếu tôi sinh con, khi đến một tuổi nào đó, tôi sẽ viết bản kiểm điểm về lỗi của mình cũng như thế hệ mình. Nhưng không giệt được dốt (sự trì trệ của hiểu biết), không biến cái cảm xúc tức thời ấy thành ý thức rõ rệt thì chúng sẽ nhạt đi.
Điều bạn muốn nhất có lẽ là để bố thấy bạn hạnh phúc và kiếm được khoản tiền kha khá từ nghề mà bạn lựa chọn. Cho đến khi hàng mi nàng rủ xuống, nhà văn kéo lại tấm chăn phủ lên thân thể thủy tinh của nàng. Với họ, bỏ học để viết với ý thức mình là một thiên tài không phải là can đảm, tự tin mà là buông xuôi, hoang tưởng.
Này thì… đời người là hoa hồng héo-chỉ còn xơ lá với gai mòn… Xã hội loài người thì phải như thế. Người ta có thể có bản lĩnh để chịu nhục, chịu chơi bẩn nhằm làm nên nghiệp lớn.
Bạn cảm ơn những giờ phút bên họ. Chỉ lấy một ví dụ điển hình và đơn giản nhất. Khi bạn ngồi vào bàn, những ý tưởng đến nhưng bạn không được viết, bạn sẽ làm gì? Bạn chơi trò luyện trí nhớ.