Tôi khóc vì còn chưa trả lời được câu hỏi loài người đến thời đại này (với sự di truyền những tinh túy và cơ hội lớn để tiếp xúc với tri thức) liệu đã đủ năng lực để dung hòa, để không tôn sùng tuyệt đối hay phủ định sạch trơn bất cứ thứ gì. Nhà văn hài lòng với cái giá ấy. Xé chừng chục trang thì bác tôi lên.
Một người để được đối xử như thiên tài thì chắc phải đợi dài dài, 2 năm xuất hiện chưa ăn thua gì. Đôi lúc, bạn có một chọn lựa khác. Tôi khóc vì đó là mong muốn chính đáng, rất chính đáng của họ với những giới hạn về khả năng và nhận thức của mình.
Anh sẽ đánh mất lòng can đảm và tình thương chắt chiu của mình, có thể mất mãi mãi vì lúc mệt mỏi quên rằng: Đó chỉ là một sự mờ nhạt tạm thời của khao khát để cân bằng và nhẫn nhục. Không khí yên tĩnh và thoáng đãng tuyệt đối nếu không kể một đôi lần máy bay cất cánh và hạ cánh gần đó. Không ai ở xung quanh truyền cho cậu cảm giác đó.
Danh tiếng ta cũng đã có một tí tẹo. Từ ấy, tôi không bao giờ muốn có lại cảm giác sững sờ và buồn nôn đó). Mắt và đầu đau đã thành nhàm.
Rốt cuộc, ta vẽ để làm gì. Các cậu không cảm ơn, các cậu lại đấu tranh vì các cậu thích thế. Xem thi đấu tốc độ cũng thích mắt.
Tẹo tôi sẽ đến lớp ngồi dù vẫn không có tên trong danh sách lớp mới. Một thế giới tuyệt vọng tạo nên những sinh vật hiện sinh ấy. Và ta bị ức chế liên tục.
Đánh hay không đánh? Nghĩ mãi không ra. Hai nhà này nếu chân chính có khi chỉ là một. Một khuôn mặt ai ai cũng có.
Mà đến cả thiên tài lãnh đạo cũng khó tránh khỏi những quyết định tầm thường. Cũng là để thăm dò phản ứng. Nên không ai có lỗi.
Cứ thế mà đứng, mà quanh quẩn, mà những cơn đau lộ diện dần, mắt hoa đi. Bạn muốn về nhà viết quá. Và như thế, em hiện hữu.
Nên cháu mới dám cãi như thế. Có lẽ bản chất của vấn đề là mâu thuẫn giữa mong muốn ổn định và mong muốn vươn cao phá vỡ sự trì trệ đầy hiểm họa của ổn định hời hợt. Khoảng hai chục đứa thì chúng lại tạnh.