Con người dường không đủ năng lực để trải qua nhiều bộ mặt. Chỉ còn làm con tin ở nhà bác nữa thôi. Bên phải cái giá cắm bút là hộp C sủi, sách giáo khoa, sách danh ngôn, truyện chữ, truyện tranh, báo, bộ tú lơ khơ, hai cái kính, một cái nằm ngửa nhìn ra giàn gấc, một cái nằm sấp nhìn vào giường.
Trong sự đối phó với sự suy kiệt cũng như không thỏa mãn để có thể tiếp tục lao động: Viết. Nhưng im lặng mà trong lòng ngấm ngầm khinh bỉ hay trút giận lên kẻ khác thì nhiều lúc há chẳng phải là một cách trả đũa rất hèn ư. Như những chiếc giỏ bện rơm, xơ lá hình trái tim.
Em vẫn biết là anh bất mãn. Mọi người vẫn thấy bình thường. Tôi đang thấy cái trò cứ đi một tí lại dừng, lại viết, lại đi… như một con chó thi thoảng lại ghếch chân vào cột điện, lùm cây làm vài ba giọt.
Thời gian đã dạy con người bài học yêu thương. Hoặc họ vẫn khăng khăng là mình đúng. Bác trai mà đọc đến đây, bác dễ bảo: Cháu không biết chứ, hồi trước bác đánh anh liên tục, láo là bác dạy cho đến nơi đến chốn.
Nhưng khi cả gan đơn độc chống lại xu thế đó thì cũng khó tìm thấy hơi ấm và sự thoải mái trong gia đình. Bạn có thể côn đồ hơn bất cứ thằng côn đồ nào. Bây giờ bác đang trăm mối lo.
Bạn chỉ xin lỗi chứ không xin sự tha thứ. Nhưng khi bị đẩy đến tận cùng của phẫn nộ và khi những uất hận tuôn trào, thì bạn sẽ làm chúng khiếp sợ. Trước đây, nếu bạn đột ngột bỏ đi thì mọi người sẽ lại huy động lực lượng tìm cho bằng được, rồi chắc sẽ họp gia đình và tổng phê bình.
Nàng bảo: Hãy đặt tay em lên ngực anh. Có người ngửa mặt trông trời. Mọi người biết ơn bác nhưng sẽ khó ai có thể chia sẻ được với bác.
Nếu không có một sự đổi mới quan niệm cũng như mức sống lớn lao trong xã hội. Đó là một niềm an ủi. Những ước mơ của anh cũng là ảo ảnh.
Nếu quay mặt ra ngoài cửa, bên phải là cây chanh và giàn thiên lý. Trước đây bạn tưởng việc viết của mình chỉ là chơi, chẳng ảnh hưởng gì đến sức khỏe. Mà đây là đi chữa bệnh chứ có phải đi hưởng thụ đâu mà lo phung phí.
Khi không còn nhiều sức để nhận thức rõ, bạn sợ mình đang viết trong trạng thái suy giảm năng lực. Bác giở cuốn sách ra, vuốt lại từng trang rồi gập vào. Và thế là nhiều người đói quyền con người sống trong cái thiện ác ngẫu nhiên.