Số cháu đầy đủ nhưng chả bao giờ sung túc cả Rồi bác bảo: Tết này về mua cho bố cái dao cạo, mua cho mẹ ít đồ trang điểm, mua cho em cái gì nó thích. Chỉ một tiếng quát lại thôi, chúng sẽ run bắn vì bất ngờ. Ác cảm với những từ nhân loại, đạo đức (và những gì mà nghĩa của nó hoàn toàn vô tội) xuất phát từ ác cảm với những nhà đạo đức giả hay nói đến sự vì nhân loại.
Trình báo sao đây? Trước tiên là với bác trông xe. Chúng xèo xèo sền sệt. Dầu? Xăng? Nhớt? Chịu! Hay mồ hồi? Hay máu? Hay nước mắt? Hay chất thải? Cũng chịu!
Bất cứ thằng con trai nào cũng đầy máu nóng. Rồi ông lại bảo: Thôi. Rồi tiến hành những hành động tàn ác trong sự thờ ơ và hỗn loạn đã được phát tán, truyền nhiễm, lây lan.
Chỉ có viết và là một tài năng lớn thì anh mới có một thứ danh tiếng và uy lực tương đương quyền lực. Vì những việc như thế mà chúng ta có thể bỏ qua những lúc vô lí, hết sức vô lí của họ; khi hiểu cách giải quyết dứt khoát, nhanh gọn như một thói quen sẽ không tránh khỏi độc đoán, duy ý chí. Bác sỹ dặn phải đi ngủ trước giờ này 2 tiếng.
Bởi vì họ bị trò đầu độc âm ỉ của tên phố xá bẩn thỉu làm mụ mị phần nào. Nghĩ có vẻ khúc chiết. Ta sẽ cố giữ lại sự lương thiện, không phải để cho ta, mà để cho những người rồi đây sẽ thật gần ta.
Là thực trong thế giới ảo, là ảo trong thế giới thực. Họ không hiểu biết nhiều về phương pháp giải tỏa. Nhưng sẽ có nhiều trách móc đấy, nếu quả thực bác vào viện là do bạn.
Và chúng còn được chăm sóc kỹ hơn. À, túi táo để trên bàn, anh mang về làm quà cho chị và các cháu. Nhưng chúng cũng hay đủ để bạn muốn kể lại.
Cuối mùa lại ra đợt mới. Cũng thành thói quen rồi. Phỉ nhổ đạo đức giả là chơi.
Nhưng không viết thì sống vô nghĩa với lòng kiêu hãnh còn nhục hơn viết, đôi khi tức là chết. Cái vỏ kẹo bé tí, sân vận động đằng nào chả phải quét dọn. Xin lỗi em, xin lỗi em tưởng tượng.
Tôi là một đứa trẻ ngoan mà. Tôi là một kẻ có trái tim nhạy cảm và yếu đuối. Không thiếu những học viên của trường an ninh gần đó dù đã đến giờ cấm túc.