Phương pháp đó không mới mẻ gì. Chính nhà tôi đã gây dựng nên cơ nghiệp của chúng tôi. Ai cũng biết điều đó, vậy mà chúng ta lễ phép với người dưng hơn là với người thân trong nhà.
Ông Eastman: Ông làm tôi nhớ lại một điều mà tôi cơ hồ quên mất. Tôi đáp: "Nói thiệt ra tôi cũng vậy, không đủ tiên dùng thứ xa xí phẩm đó. Trong khi những đội quân của Pickett bại trận, và bị thương nặng trở về, ông phi ngựa đi đón và thú: "Mọi sự đều do lỗi của tôi cả.
tinh thần hiểu biết lẫn nhau. Một ông bạn sành về các loài danh mộc đã lựa giùm tôi. Trong khi củi cháy lách tách trong lò sưởi, người ta mời tôi đánh bài bridge.
Nhà Ngân hàng không chịu cho tôi cố nhà của tôi thêm một hạn nữa. Jim Farley hiểu rằng hạng trung nhân đều thấy tên mình êm ái hơn hết thảy những tên khác. Vậy muốn dẫn dụ người khác cho họ nghĩ như mình, bạn phải theo quy tắc thứ nhất này: "Cách hay hơn hết để thắng một cuộc tranh biện là tránh hẳn nó đi".
"Khi 8 tuổi, tôi về nghỉ hè ở nhà cô tôi. Mà bạn tưởng mỗi lần ông đều có tin quan hệ cần cho bà cụ biết sao? Không! Ông chỉ muốn tỏ cho bà cụ biết rằng lúc nào ông cũng nhớ tới mẹ, cũng chỉ tìm cách làm vui lòng mẹ, và hạnh phúc với sức khỏe của cụ vô cùng quan trọng đối với ông. Và người đó kiếm ngay được cách giải quyết.
Nhưng anh dằn lòng, không mạt sát lại những kẻ đã xử tội anh, mà nói: đều muốn được xứng đáng với lòng tin cậy của chủ tiệm. Trong hai chục năm, ông điều khiển những đào kép nổi tiếng.
"Giữ nụ cười trên môi" Có nhiều bà muốn gây mỹ cảm, tiêu cả một gia tài để đắp vào thân những nhung cùng vóc, đeo vào mình những vàng cùng ngọc, mà hỡi ơi, quên hẳn cái bộ mặt của mình đi, bắt nó mang những nét chua ngoa và ích kỷ. (Ông muốn! Ông muốn! Đồ ngu! Tôi không cần biết ông muốn cái gì hết; hãy nói cho tôi nghe cái mà tôi muốn). Chúng tôi ngồi chung quanh một cái bàn tròn.
Ông ấy mong tôi làm lợi lớn cho ông mà không giúp cho tôi được một việc nhỏ. Văn sĩ irwin Cobb hiểu điều ấy. Còn như tôi, tôi vẫn nghĩ rằng kiểu của tôi tốt, và nếu ông để cho tôi làm theo kiểu đó, thì tất nhiên tôi cũng phải gánh lấy hết cả trách nhiệm".
Luôn luôn vẫn giữ ý sai của mình. Vậy mà ông có cách nhớ được cả tên, những người thợ máy ông đã gặp. Nó ở trong kịch Hamlet, hồi V, màn II.
Ông viết một cuốn sách: "Hai vạn năm ở Sing Sing" được hoan nghênh vô cùng, diễn thuyết nhiều lần trước máy truyền thanh về đời sống trong các khám. Bà quý của cải của bà, chỉ vì của đó làm cho đời sống của người bà yêu được dễ chịu hơn. Tôi bảo bà bạn tôi rằng đồ tốt không bao giờ mắc hết, và muốn có những đồ thượng hạng, có mỹ thuật mà trả giá "bán sôn" thì được đâu, vân vân.